Săn Tim Nàng
Chương 107 :
Ngày đăng: 01:14 20/04/20
Bích Nhi khom người cười khúc khích, chỉ vào Vân Tu đang mặt đỏ tới mang tai nói: “Lỗ mãng là trời sinh, không phải học thổi kèn trúc sẽ thay đổi được, thực sự là… buồn cười chết mất.”
Vân Tu ngắt một chiếc lá vội la lên, “Tiểu nha đầu này, ở đâu đến phiên ngươi nhiều lời vậy chứ, mau dạy ta đi.”
Bích Nhi nhìn vẻ mặt nhíu mày khổ luyện của Vân Tu, căn chặt môi mới không bật cười, chỉnh tay của hắn nói: “Như vậy mới đúng...”
Sài Chiêu khẽ mở cửa sổ nhìn một chút, lại khép lại cửa sổ nói: “Vân Tu thế nào? A Hoành biết rõ sao cũng gạt ta?”
Nhạc Hoành ôm chăn khẽ đảo hướng đầu giường, che lại mặt nói: “Ta nào biết đâu có chuyện gì?”
Sài Chiêu mỉm cười, vén chăn lên tiến thẳng vào, lẩm bẩm: “Coi như là không có gì đi, đợi chúng ta trở về kinh thành, toàn thành thiếu nữ nhiều như mây, ta sẽ chọn một người thích hợp nhất cho hắn.”
Nhạc Hoành biết Sài Chiêu cố ý nói cho mình nghe, cười khanh khách nói, “Đây là chính chàng nói đó, đến khi đó đừng có mà quên.”
“Láu cá.” Sài Chiêu khẽ nhéo một cái vào tay Nhạc Hoành, ôm hông nàng chợp mắt ngủ.
Tiếng đùa giỡn trong sân dần dừng lại, thay vào đó là tiếng kèn lá dần dần cao lên, ước chừng nửa canh giờ, Vân Tu đã có thể thổi một khúc nhạc, nghe cũng có chút động lòng người. Nhạc Hoành thích thú nghe, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
“Làm phiền Bích Nhi cô nương rồi.” Vân Tu hài lòng đem lá cây thu vào trong lòng, “Có thể kiên nhẫn dạy cho thanh gỗ mục như ta.”
Bích Nhi ngáp một cái, đang muốn xoay người trở về nhà, tựa như nhớ tới chuyện gì dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn cây hoè già trong vườn, “Nhà của ta tuy nghèo tuy nhỏ, nhưng phòng chứa củi cũng có thể nằm được, ngươi không đi tránh rét? Sẽ bị lạnh chết đó.”
Vân Tu cắn cắn mu bàn tay, hoàn toàn không để ý: “Cô xem thường ta quá rồi.” Nói xong liền hít sâu, nhảy lên cành hoè cao chừng nửa trượng, ngồi ở cành cây to nhất cười đắc ý với Bích Nhi: “Vân ông nội ta làm gì có chuyện không ngủ, hang hùm miệng cọp, thâm sơn cùng cốc…. Không sợ lạnh chết.”
Bích Nhi còn muốn trêu mấy câu, Vân Tu đã nhắm nghiền hai mắt, nhìn dáng vẻ rất khoan khoái, Bích Nhi hừ một tiếng cũng không để ý đến hắn nữa, nhặt một cục đá ném vào Vân Tu, xong đi thẳng về phòng.
Nghe tiếng bước chân Phong Bích Nhi xa dần, Vân Tu mở mắt ra phủi bụi bặm trên quần áo, từ trong lòng ngực móc ra túi nhỏ đựng hạt Hoa Mạn Đà, lá cây mới cất đi cũng bỏ vào trong đó, nhếch miệng cười lại nhét vào trong lòng.
“Phụ hoàng phải coi chừng thân thể.” Sài Tịnh cố nén tiếng khóc nói, “Từ lúc biết được tin dữ của đại ca và A Hoành, phụ hoàng đã ba ngày không uống một ngụm nước. Thái y cũng nói, bi thống quá độ, đối với long thể của người thật sự là tổn hao, đơn thuốc đã thay đổi mấy bận, phụ hoàng nhất định phải tốt, đừng để chuyện của đại ca làm tổn hại long thể.”
“Là trời xanh đố kỵ Sài gia sao?” Gân xanh nổi trên trán Sài Dật, tràn ngập bi thương, “Ông trời nếu đã cho trẫm ngồi lên long ỷ ở Trạch Thiên đại điện, sao còn đoạt đi đứa con trai duy nhất của Sài gia, Thái tử Đại Chu trẫm định ngự khâm! Vì sao, vì sao lại như vậy!”
Vừa dứt lời, cơn ho dữ dội kéo đến khiến sắc mặt vàng vọt của Sài Dật đen lại, Sài Tịnh vội vàng đưa khăn ướp long lão lên, Sài Dật bịt mũi lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cái khăn trắng noãn đã dính đầy vết máu đỏ kinh hồn, Sài Dật im lặng nhìn máu tươi mới ho ra, mệt mỏi nói: “Tịnh Nhi thấy chưa, quả nhiên là ông trời muốn đoạt tất cả những gì Sài gia có, cướp đi tất cả…”
“Phụ hoàng!” Sài Tịnh đoạt lấy khăn dính máu nhét vào tay áo mình, đưa chén thuốc vào tay Sài Dật, mắt nhoè lệ nói: “Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không sao, uốngt huốc thái y kê, phụ hoàng nhất định sẽ tốt lên.”
Sài Dật đè bàn tay lạnh lẽo của Sài Tịnh thấp giọng nói: “Mọi người đều nói A Chiêu chết rồi, nhưng một ngày chưa thấy xác, trẫm sẽ không tin. Tịnh Nhi, giang sơn Đại Chu không thể thiếu A Chiêu, con nhất định, nhất định phải tìm đại ca con về.”
Mắt Sài Tịnh đỏ ngầu, đẫm nước, nặng nề gật đầu, “Tịnh Nhi rõ, Tịnh Nhi cũng không tin đại ca thực sự không còn trên nhân thế, một ngày chưa tìm thấy thì chưa dừng, con sẽ phái đi những ám vệ đắc lực nhất của Sài gia, cho dù phá nát Sông Hoài cũng nhất định phải tìm được đại ca và A Hoành.”
“Trọng Nguyên trở về…” Sài Dật gõ ngón tay lên tấu chương, ý vị thâm trường nhìn Sài Tịnh.
“Trọng Nguyên…” Đôi mắt sáng như sao của Sài Tịnh chợt tối lại, “Tịnh Nhi không đoán ra dự định lúc này khi hồi kinh của chàng… Hay là chàng tự biết bản thân không khống chế được 10 vạn Sài gia quân, không dám mạo hiểm đánh vào Lương Đô, cho nên về trước thương nghị với phụ hoàng… rồi định đoạt tiếp…”
“Con thực sự nghĩ phu quân của mình như vậy?” Sài Dật nỗ lực bình ổn hơi thở, “Tịnh Nhi, nó đầu gối tay ấp với con… tính tình của nó... Con rõ ràng hơn ai hết.”
“Trọng Nguyên…” Sài Tịnh lời đã tới miệng lại nuốt xuống, “Phụ hoàng yên tâm, đợi Trọng Nguyên trở về, có mấy lời con sẽ nói với chàng, để chàng... Chớ suy nghĩ nhiều.”
“Nó cho rằng A Chiêu chết rồi, còn có thể không nghĩ nhiều sao?” Sài Dật nhắm đôi mắt già nua sâu thẳm, “Trước giờ trẫm dùng người đều chỉ xem tài năng khí phách, chưa bao giờ thiên vị ai. Tịnh Nhi nhớ nhắc nhở phu quân của con… để nó nhớ kỹ nó chỉ là phò mã Đại Chu, tương lai cũng chỉ là phò mã của Vĩnh Lạc công chúa thôi.”
“Phụ hoàng yên tâm, Tịnh Nhi biết nên làm như thế nào.”
Chia sẻ: Có liên quan