Săn Tim Nàng
Chương 108 :
Ngày đăng: 01:14 20/04/20
Ba ngày sau, ngoại thành Huy Thành kinh đô Chu Quốc.
“Trận tuyết lớn quá…” Ngô Hữu vuốt bông tuyết trên mặt, chỉ Huy Thành như ẩn như hiện cách đó không xa nói: “Ngay phía trước rồi.”
Thẩm Khấp Nguyệt trên lưng ngựa kéo chặt áo khoác lông cừu, lông mi cong dài có dính chút tuyết, chớp mắt một cái bụi tuyết rơi xuống, khiến cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta càng trở lên lung linh, Ngô Hữu lén nhìn Thẩm Khấp Nguyệt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ngô Tá bên cạnh ho nhẹ, khẽ thấp giọng nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ, đệ muốn chết sao hả?”
Ngô Hữu giật mình nói: “Đại ca, huynh nói gì thế?”
“Ta nói… hồng nhan hoạ thuỷ!” Ngô Tá lạnh lùng nói, “Trọng Nguyên ca đã như vậy, đệ tuyệt đối không được giẫm vào vết xe đổ của huynh ấy.”
Ngô Hữu còn muốn thanh minh mấy lời cho mình, Ngô Tá đã đá bụng ngựa chạy bỏ đi, Ngô Hữu khó cầm lòng mà liếc nhìn Thẩm Khấp Nguyệt, chỉ thấy Lý Trọng Nguyên chậm bước đi tới bên Thẩm Khấp Nguyệt, thấy trên áo khoá lông cừu của nàng ta dính đầy tuyết, hai má như ngọc cũng vì lạnh mà đỏ ửng lên, thương tiếc nói: “Đã bảo chuẩn bị xe ngựa cho mà nàng không chịu, Chu Quốc đã vào đông, lạnh không chịu được phải không?”
“Không lạnh.” Thẩm Khấp Nguyệt khẽ cười nói: “Mọi người đều cưỡi ngựa, một mình ta đi xe ngựa sẽ bị người tra chỉ trỏ, khiến chàng khó xử…”
Lý Trọng Nguyên cười trấn an, tâm sự đến cửa miệng đều bị Thẩm Khấp Nguyệt thấy rõ, Thẩm Khấp Nguyệt khẽ cắn môi nói: “Huy Thành đã ở trước mắt, nhanh sẽ gặp đượcc ông chúa… Trên đường chàng đều nhớ mong công chúa ngày đêm, phu thê cửu biệt gặp lại…”
“Đừng nói nữa.” Lý Trọng Nguyên ngắt lời nói, “Tịnh Nhi... Là ta không phải với nàng ấy...”
Thẩm Khấp Nguyệt chưa từng gặp Sài Tịnh, nhưng nàng cũng nghe nói, quận chúa Vân Đô, mày liễu không thua mày râu, bản lĩnh chẳng kém nam nhi. Quận chúa rộng lượng nhân từ, Vân Đô, thậm chí là bách tính Thương Sơn đại thể đều nhận được ân huệ của Sài gia, trong đó công lao của quận chúa Sài Tịnh không thể thiếu được, nàng thay Sài gia tạo được không ít danh tiếng.
Sài quận chúa dung nhan tú lệ, khí thế oai hùng hào sảng, sinh ra ở Sài gia cũng là bậc cành vàng lá ngọc hoàng thân quốc thích, nhưng từ nhỏ nàng không thích chơi bời như đám dòng dõi hoàng thân quốc thích, hết lần này tới lần khác được ca ngợi là người nhân hậu con nhà tướng, Sài gia ẩn cư ở Thương Sơn liền gả cho Lý Trọng Nguyên, khiến cho bậc quý nữ Chu Quốc cười chê không ngừng.
Nếu là sớm biết có hôm nay... Thẩm Khấp Nguyệt nhìn vẻ mặt ôn như của Lý Trọng Nguyên, Sài Tịnh nhất định rất hối hận khi đã chọn một phu quân như vậy. Nếu nam nhân trên thế gian này đều là kẻ bạc tình, chi bằng tìm vương hầu thế gia để giữ thể diện. Còn đàn ông xuất thân hàn vi, có lẽ ẩn giấu càng nhiều dục vọng.
Hoàng cung
Chủ sự Thái Y viện Diệp Huân run tay dâng lên chén thuốc cho Sài Dật, thấy Sài Dật nhặt thìa lên tự nhiên khấy đều, từng giọt mồ hôi chảy ròng trên trán, Hoàng thượng...”
“Thái y không cần nói thêm gì với trẫm nữa.” Sài Dật ngắt lời nói, “Thuốc này công hiệu mạnh, ngươi đã nói với trẫm nhiều lần, trẫm biết rõ.”
Thái y Diệp Huân run rẩy trong lòng cắn răng nói, “Hoàng thượng, thuốc này có thất tâm liên, tuy là có thể nhanh chóng trị bệnh phổi của ngài, có thể giúp hoàng thượng trông có vẻ khoẻ mạnh hơn, tinh thần thanh tỉnh… nhưng lại hao tổn lớn đến long thể, nếu không phải là bất đắc dĩ…”
Sài Dật nhăn mặt uống hết chén thuốc, ngày thường ngay cả trà cam lộ cũng không nguyện uống nhưng hôm nay thuốc đắng như tâm sen, nhưng lại tựa như quỳnh tương với Sài Dật, Sài Dật uống một hơi cạn sạch, thoải mái nói: “Diệp thái y đã từng nói với trẫm, long thể của trẫm càng ngày càng sa sút, thời gian còn lại cũng không nhiều lắm.”
Diệp Huân hất vạt áo quỳ xuống khẩn thiết nói: “Hoàng thượng là vua của một nước, chuyện quan trọng phải lo nghĩ nhiều, cho nên mọi chuyện đều cần phải biết rõ, không thể giấu diếm nửa phần. Nhưng chỉ cần hoàng thượng an tâm điều trị, không hao tâm lao lực vào việc nước hỗn loạn, muốn kéo dài hơn năm nữa cũng không khó.”
“Hơn năm?” Sài Dật vuốt râu cười to nói, “Thời gian một năm như vậy, không giúp được trẫm, cũng không giúp được Đại Chu, quá ngắn, thực sự quá ngắn! So với việc hơn năm vô tri vô giác ốm yếu, sao không tập trung cao độ, làm những chuyện hữu ích?”
Diệp Huân sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ửng hồng đầy khí sắc cửa Sài Dật, biết thuốc ông vừa uống đã công hiệu, mắt thấy khuôn mặt già nua trước mặt, thâm tâm cũng có chút không đành lòng.
“Việc này có cần phải cho công chúa biết không?” Diệp Huân thận trọng nói
“Chớ để công chúa biết!” Sài Dật quả quyết nói, “Phò mã suất quân vinh quy, công chúa không thanh nhàn, trẫm thân là phụ hoàng, cũng có nhiều chuyện cần nó chia sẻ với trẫm…”
Diệp Huân đang muốn lui ta, nội thị ngoài phòng đã hô lớn: “Khởi bẩm hoàng thượng, phò mã và mọi người đã về tới bên ngoài điện Trạch Thiên, hoàng thượng có triệu kiến hay không?”
“Toàn là công thần bậc nhất, sao trẫm không gặp được?” Sài Dật phủi long bào thêu kim tuyến lạnh lùng nói: “Tuyên!”
Chia sẻ: Có liên quan