Săn Tim Nàng

Chương 111 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


“Dân nữ xin bái kiến công chúa…” Thẩm Khấp Nguyệt hơi khuỵ gối xuống nói.



Sài Tịnh hừ một tiếng: “Dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại làmchuyện không có thể diện. Trong quân không cho nữ quyến đi theo, ngươi có thể khiến cho Lý Trọng Nguyên giữ ngươi ở lại, cũng là ngươi có bản lĩnh hơn người…”



Thẩm Khấp Nguyệt im lặng quỳ rạp xuống nền tuyết, yếu ớt nói: “Phò mã một lòng yêu công chúa, tất cả đều là sai lầm của dân nữ, công chúa không nên trách phò mã…”



“Đủ rồi.” Sài Tịnh khẽ phẩy tay áo quay lưng lại, “Bổn cung làm việc quang minh chính đại, ngươi làm thế này là muốn người bên ngoài nói bổn cung đố kị ngươi, gây khó dễ cho ngươi và nghiệt chủng trong bụng ngươi sao?”



“Dân nữ không dám!” Băng tuyết lạnh thấu xương, đầu gối Thẩm Khấp Nguyệt quỳ xuống nền tuyết lạnh giá đau nhức, thấy Sài Tịnh không có ý cho mình đứng dậy, Thẩm Khấp Nguyệt run rẩy mang theo tiếng khóc nói: “Là dân nữ có lỗi với công chúa, đợi đứa bé trong bụng dân nữ sinh ra, nhất định dân nữ sẽ đi thật xa, sẽ không bước vào Huy Thành dù chỉ nửa bước nữa.”



“Bổn cung đã gặp không ít kẻ tâm địa hiểm ác đáng sợ.” Sài Tịnh nhìn mái hiên Phi Dương cung nói: “Cứ tưởng người bên gối kia trong sạch như băng tuyết trên hồ Thương Sơn, nhưng chưa từng nghĩ đến, đáy hồ băng lắng nhiều bùn cát như vậy, đá cuội cũng bị bụi bẩn.”



Thẩm Khấp Nguyệt tưởng tượng ra vô số cảnh Sài Tịnh gặp mình: là nổi giận đùng đùng, ăn nói ác độc, hay là hung dữ bạt tai mình… Thanh mai trúc mã hơn chục năm tình ý thâm sâu, làm sao có thể tha thứ cho chuyện một nữ nhân không rõ trên đường đem về làm ố bẩn? Nhưng Sài Tịnh trước mắt, tuy rằng lòng đầy oán hận, hai mắt trong veo như ngọc châu đáy biển, sắc mặt bình thản không hề nhiều lời, khiến nàng thương tích đầy mình.



Thẩm Khấp Nguyệt biết, bản thân mình không bao giờ có thể sánh bằng Sài Tịnh.



“Hắn hứa với ngươi điều gì?” Giọng Sài Tịnh cô đơn nhưng không mất đi vẻ bình tĩnh.



“Chàng…” Thẩm Khấp Nguyệt gục đầu xuống, “Không có hứa hẹn gì cả.”



Sài Tịnh cười lạnh nói, “Hắn hứa không được ý chứ. Nếu ngươi cho rằng mình đã leo lên mình rồng mình phượng thì ngươi hoàn toàn sai rồi. Lý Trọng Nguyên là con rể ở rể Sài gia, tất cả những gì hắn có đều có dấu ấn của Sài gia, cuộc đời này không xoá sạch được.”



Thẩm Khấp Nguyệt chợt thấy bụng co thắt, ôm bụng nói không ra lời.



“Huy Thành lớn như vậy, sẽ không tiệt đường sống của một đứa bé.” Sài Tịnh chán ghét liếc nhìn Thẩm Khấp Nguyệt, “Nhưng của cung chật hẹp, không chứa nổi tiện nhân qua cửa.” Thấy vẻ mặt Thẩm Khấp Nguyệt nhăn nhó đau đớn không ngừng, Sài Tịnh tiếp tục nói, “Cánh cửa này, không nói gì ngươi, Lý Trọng Nguyên cũng không được tiến vào nửa bước.”


“Là công chúa…” Mắt Tống Khả lộ ra sự tôn kính nói: “Công chúa cho gọi huynh đệ chúng thần, dặn dò dọc theo bờ sông Hoài tìm từng tấc đất, nhất định phải tìm về thiếu chủ và thiếu phu nhân.”



“Công chúa… cũng chỉ có công chúa…” Vân Tu đờ người, vẻ mặt lạnh lùng hồi lâu lộ ra tia nhu hoà, nhất thời có chút luống cuống hoảng loạn, “Công chúa có khoẻ không?”



Tống Khả tiếp lời nói, “Hoàng thượng và công chúa nghe tin hai người mất tích dưới sông, vô cùng bi ai, hoàng thượng ba ngày không ăn uống chút gì, công chúa… cũng gầy ốm đi nhiều Nếu là biết mọi người bình yên vô sự, nhất định hoàng thượng sẽ mặt rồng vui vẻ.”



Đang nói, thị vệ bên cạnh Tống Khả đã đưa lên tín hàm, Tống Khả thận trọng đem thư hàm gấp gọn lại mắc vào ống treo trên chân chim bồ câu mang theo bên mình, vuốt ve chim rồi tung lên trời.



Chim bồ câu tung cánh, nhằm thẳng hướng Huy Thành mà bay.



Tống Khả vỗ tay một cái nói nhỏ, “Trước khi đi công chúa có lệnh, có tin tức của thiếu chủ liền cho bồ câu báo tin về ngay cho công chúa và hoàng thượng, không được trễ nải. Tin thiếu chủ và thiếu phu nhân còn sống là tin tốt, phải cho công chúa biết ngay.”



Nhạc Hoành kéo tay Sài Chiêu nói: “Chàng nhớ nhà đi như tên bay, hoàng thượng cũng ngóng trông chàng trở lại, chúng ta mau lên đường thôi.”



Sài Chiêu nhìn theo hướng chim bồ câu bay, thu hồi tầm mắt đáp, “Đi thôi.”



Huy Thành, hoàng cung



Lý Trọng Nguyên nặng nề bước về phía Trường Nhạc cung của Sài Tịnh, đợi một hồi cũng không thấy Sài Tịnh trở về, chợt nghe từ trên trời truyền đến tiếng chim tước kêu to, liếc mắt liền nhận ra là con chim bồ câu do mình và Sài Tịnh nuôi từ bé.



“Chim bồ câu đưa thư… Tịnh Nhi thả bồ câu đưa thư làm gì chứ?” Lý Trọng Nguyên nhíu chặt mày kiếm, đầu ngón tay đưa lên môi, hút một tiếng.



Chim bồ câu nhận ra là Lý Trọng Nguyên, thấy có người gọi cũng vui mừng bay đến trên tay Lý Trọng Nguyên. Lý Trọng Nguyên thấy trên chân chim có ống thư, tò mò mở ra xem.



Chỉ một cái liếc mắt, khuôn mặt của hắn đã tối sầm lại… “Sài Chiêu… Chưa chết.”