Săn Tim Nàng
Chương 112 :
Ngày đăng: 01:14 20/04/20
“Công chúa đã trở về.”
Nghe tiếng động ngoài cửa cung, Lý Trọng Nguyên cuống quýt vung tay thả chim bồ câu ra, đem thư vò lại nhét vào trong tay áo, phủi tay một cái đi ra cửa cung.
“Tịnh Nhi...”
Tay Sài Tịnh đang định cởi áo khoác lông cừu liền ngừng động tác, mắt hạnh lạnh lùng nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Lý Trọng Nguyên, liếc mắt nhìn cung nhân bên cạnh nói: “Từ sau, không cho người này bước vào Trường Nhạc cung dù chỉ nửa bước.”
“Tịnh Nhi!” Lý Trọng Nguyên bước nhanh lại kéo tay Sài Tịnh, “Nàng làm gì thế? Phu thê có chuyện gì mà không thể nói chuyện chứ…”
“Buông tay.” Sài Tịnh trợn mắt lạnh lùng nói.
“Tịnh Nhi!” Tay Lý Trọng Nguyên dùng thêm sức.
“Ngoài cửa thành… Lý Trọng Nguyên ngươi không nghe rõ những lời bản cung nói sao?” Sài Tịnh rút cánh tay bị Lý Trọng Nguyên nắm lại, quay lưng nói: “Không được gọi tên bản cung.”
Lý Trọng Nguyên không cam lòng buông tay, thở gấp nói: “Ta vì Sài gia, vì công chúa làm bao nhiêu chuyện như vậy, phạm một sai lầm nhất thời, nàng lại hận ta cả đời sao? Là ta làm công chúa tổn thương, nhưng trong lòng ta…. Trước giờ chỉ có Vĩnh Lạc công chúa nàng mà thôi.”
Sài Tịnh không đổi sắc mặt, cụp mắt xuống, cười: “Ngươi tự hỏi lòng mình xem, những gì ngươi làm có mấy phần vì Sài gia, còn mấy phần là vì chính bản thân ngươi? Ở rể Sài gia...” Sài Tịnh tự giễu lắc đầu, “Ta từng thực sự cho rằng ngươi vì ta, vì phụ hoàng…”
Lý Trọng Nguyên nhất thời ngây người, nhưng chỉ trầm mặc trong chốc lát lại ôm vai Sài Tịnh, kề vào trán nàng, cúi đầu khẽ nói: “Tịnh Nhi, nếu không thật là vì nàng và phụ hoàng, họ Lý chỉ có một mình ta là con nối dõi duy nhất, vì sao ta lại phải ở rể Sài gia để thiên hạ chê cười? Nàng nói cho ta biết, ta vì cái gì phải làm như vậy?”
Sài Tịnh dùng sức đẩy Lý Trọng Nguyên ra, giơ tay hung hăng tát một cái giòn vang, năm đầu ngón tay in trên má Lý Trọng Nguyên.
“Làm càn!”
“Công chúa…” Lý Trọng Nguyên kinh ngạc lùi ra sau mấy bước.
“Bổn cung tò mò, nếu Lý Trọng Nguyên không còn là phò mã mà chỉ là một thứ dân bình thường ở Huy Thành Đại Chu, thì tuyệt sắc giai nhân như ngươi có cam tâm tình nguyện cùng hắn chịu nỗi khổ nhân gian hay không? Huy Thành mùa đông lạnh giá, ngươi qua được một mùa, mấy chục năm băng giá, ngươi cuồng dại vì hắn, nhất định có thể sống qua cả đời…”
“Có phải là công chúa nói muốn… hoà ly với chàng…” Thẩm Khấp Nguyệt thử thăm dò hỏi.
“Sài Chiêu chưa chết...” Lý Trọng Nguyên như không nghe thấy tiếng người bên cạnh nói, lẩm bẩm đập đầu mình, “Sài Chiêu còn sống… còn sống…”
Thấy Lý Trọng Nguyên biết Sài Chiêu chưa chết đã kinh hoàng như vậy, Thẩm Khấp Nguyệt chợt dâng lên nỗi tuyệt bọng, “Sài Chiêu sống thì sao chứ? Hắn là Kỳ vương, chàng cũng là phò mã đương triều, chàng có gì thua hắn?”
Lý Trọng Nguyên khó khăn nuốt nước bọt nói, “Hắn họ Sài, ta họ Lý, làm sao có thể giống nhau. Nếu như công chúa lại viết hưu thư… Lý Trọng Nguyên ta lại chẳng là cái thá gì… chẳng là cái thá gì…” Hai mắt Lý Trọng Nguyên đỏ như máu, như con thú vừa bị ép tới đường cùng, “ Khấp Nguyệt, Khấp Nguyệt…” Lý Trọng Nguyên như cầu xin nhìn về phía Thẩm Khấp Nguyệt, “Nếu Sài Chiêu không còn ở trên đời, ta tay nắm trọng binh, thì cho dù công chúa không chịu tha thứ cho ta, phụ hoàng không có ai để trông cậy, thì vì đại cục cũng sẽ khuyên bảo công chúa tha thứ cho ta. Thế nhưng... Sài Chiêu...”
Lý Trọng Nguyên chợt thở hắt ra, “Sài Chiêu không chết. Hắn sao có thể còn sống chứ. Một tiễn xuyên tim rơi xuống sông Hoài, Ân Sùng Quyết tận mắt nhìn thấy, hắn chắc chắn là phải chết… Không có khả năng, không có khả năng a! Sài Chiêu nếu không chết, phụ hoàng có cháu trai đắc lực ở bên, làm gì còn chứa chấp ta kẻ làm đau lòng nữ nhi của mình nữa chứ. Lý Trọng Nguyên ta không làm được phò mã của Vĩnh Lạc công chúa, thì Lý Trọng Nguyên ta có thể làm cái gì… Chẳng là cái thá gì...”
“Thiên hạ Đại Chu họ Sài, bây giờ, tương lai vẫn họ Sài.”
“Lý phò mã thế nhưng cả đời đều dựa vào cha con họ Sài…” Trước mắt Thẩm Khấp Nguyệt hiện lên ánh mắt khinh bỉ nhìn mình của Sài Tịnh, đầy ghen ghét, Thẩm Khấp Nguyệt vén gọn mấy sợi tóc ra sau vành tai, môi đỏ mọng trong màn đêm càng thêm kinh diễm, “Mạng của chàng do chàng chứ không phải do trời, phò mã gia đã phải nhìn sắc mặt người khác đủ lâu, đủ lâu rồi…”
“Sài Chiêu chưa chết...” Lý Trọng Nguyên gắt gao nắm chặt cổ tay gầy yếu của Thẩm Khấp Nguyệt, hận không thể bóp nát da thịt non mềm của nàng, “Nàng có nghe ta nói hay không, có nghe thấy không… Sài Chiêu chưa chết đâu.”
“Cả thành vẫn đầy vẻ tang thương, tin Sài Chiêu chưa chết nhất định hoàng thượng vẫn chưa biết…” Thẩm Khấp Nguyệt buồn bã nói.
Lý Trọng Nguyên bỗng chấn động, con ngươi đen kịt bỗng đầy sợ hãi, “Tịnh Nhi… hẳn cũng chưa biết chuyện đường huynh của nàng vẫn còn sống…”
Thẩm Khấp Nguyệt kéo vạt áo Lý Trọng Nguyên, hai tay mềm mại nâng mặt nam nhân đang đờ đẫn trước mắt lên, “Một người nếu bị đồn là đã chết, dù chưa chết thì cũng có thể sẽ phải chết… đúng không?”
Chia sẻ: Có liên quan