Săn Tim Nàng

Chương 113 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


“Nàng đang nói gì?” Lý Trọng Nguyên chợt đẩy thân thể nhu nhược không xương của Thẩm Khấp Nguyệt ra, “Sài Chiêu… Ta làm sao dám... Đó là Sài Chiêu, Sài thiếu chủ!”



“Thế nhưng chàng mới vừa nói.” Thẩm Khấp Nguyệt đặt hai tay lên bờ vai đang run rẩy của Lý Trọng Nguyên, “Nếu hắn không chết, phụ hoàng chàng có cháu trai đắc lực ở bên, thì làm gì chấp nhận vị phò mã đã làm tổn thương con mình như chàng. Nếu chàng không làm được phò mã của Vĩnh Lạc công chúa, Lý Trọng Nguyên sẽ là gì… chẳng là gì cả…”



Thấy Lý Trọng Nguyên cứng đờ người, toàn thân lạnh lẽo như tuyết bên ngài trời, Thẩm Khấp Nguyệt kéo tay hắn đặt lên bụng mình, dịu dàng nói, “Nó đang đạp… phải không?”



Lý Trọng Nguyên định rút tay ra, nhưng Thẩm Khấp Nguyệt xiết chặt tay không cho hắn động đậy, mắt long lanh đối diện với ánh mắt đen láy do dự, môi đỏ mọng cọ lên cái cằm thô ráp, “Trọng Nguyên, chàng không chỉ một mình. Cho dù không có công chúa, chàng vẫn có ta, vẫn có con của chúng ta. Nếu chàng không là gì cả… con của chúng ta cũng không là gì hết.”



“Trọng Nguyên có thân thiết thì cũng chỉ là con rể của Sài gia, máu trên người cũng không phải của Sài gia… A Chiêu, thúc phụ từng nói, con vẫn không hiểu sao?’’



Lời nói của Sài Dật và Sài Chiêu ở bên ngoài thư phòng ở Vân Đô vẫn quanh quẩn không ngừng bên tai Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên lẩm bẩm đứng dậy đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra, gió lạnh thấu xương ùa vào, Thẩm Khấp Nguyệt ăn mặc phong phanh nhịn không được ôm chặt vai gầy run rẩy. Lý Trọng Nguyên nhìn màn đêm trước mắt, lòng bàn tay xiết chặt, nghiến răng ken két.



“Cho dù ta có bán mạng cho Sài gia, Lý Trọng Nguyên ta cũng không chảy được dòng máu của Sài gia. Sài Chiêu hiểu rõ ý tứ của thúc phụ hắn, ta cũng hiểu được thâm ý của nhạc phụ.” Lý Trọng Nguyên đấm một quyền lên bệ cửa, từng mảng tuyết lớn rơi lả tả. “Ta biết mình phải làm gì.”



Thẩm Khấp Nguyệt mỉm cười nhìn nam nhân thức tỉnh trước mắt, kéo chăn qua đắp lên người mình, co ro thân thể nhưng hai mắt sáng bừng như ánh trăng được như ý.



“Chàng định an bài người nào làm chuyện này?” Thẩm Khấp Nguyệt thấp giọng hỏi: “Tuy Ngô Hữu giao hảo với chàng, nhưng nếu hắn biết Sài Chiêu còn sống tất nhiên sẽ vui mừng không thôi. Sài Chiêu thân phận tôn quý, huynh đệ họ Ngô thực thà không dám làm trái.”



“Ta sẽ không chọn Ngô Hữu làm việc này.” Lý Trọng Nguyên xoay người nhìn Thẩm Khấp Nguyệt đang suy nghĩ, “Nhiều ngày nay ta đã có không ít trù tính, nàng cứ chăm sóc tốt chính mình, cần gì cứ nói với Ngô Hữu.”



Thẩm Khấp Nguyệt trừng mắt nhìn, gật đầu nói: “Chàng không cần lo lắng cho ta, Thẩm Khấp Nguyệt ta sẽ không nhìn lầm người, Lý Trọng Nguyên là nam nhân tốt nhất trong thiên hạ, bất kỳ ai cũng không sánh được với chàng.”



Lý Trọng Nguyên không nhìn thấu đôi mắt sáng ngời kia, hắn cũng không muốn nhìn rõ nữa. Lý Trọng Nguyên đang muốn xoay người rời đi, lại dừng lại nhìn cái bụng nhô ra của Thẩm Khấp Nguyệt, nắm chặt tay quay đầu bước đi, chìm vào màn đêm đầy tuyết.



Giờ Tý đã qua, người trong dịch quán cũng đã chìm vào mộng đẹp, Thẩm Khấp Nguyệt khoác áo đứng dậy, nhặt lên áo khoác lông màu hồng nhạt bên giường phủ kín thân thể gầy yếu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cẩn thận bước dưới màn đêm tuyết lớn.




Nhạc Hoành khẽ chớp mắt, “Có chuyện gì vậy?”



“Trạm dịch ngay ở phía trước.” Tống Khải chỉ cách đó không xa nói, “Chắc cũng chừng một nén nhanh nữa là đến…”



Sài Chiêu trầm mặc không có phát ra tiếng động, mọi người nhìn nhau cũng không dám lên tiếng, hơi thở dồn dập tạo ra cảm giác lành lạnh.



“Vân Tu.” Sài Chiêu chợt nói, “Đại Chu băng lãnh, mùa này chim di trú hết, ở Đại Chu tầm này nhất định là không còn chim chóc.”



Vân Tu lắc lắc roi ngựa không cần nghĩ ngợi liền nói: “Tất nhiên là vậy, mới gần cuối thu, phương Bắc đâu còn bóng dáng chim tước, chẳng phải đều như ong vỡ tổ bay về phương Nam tránh đông sao… thiếu chủ đang yên nhắc tới chuyện này để làm gì?”



Nhạc Hoành nhất thời hiểu ra, ghé sát vào thân hình uy nghi trấn định của Sài Chiêu, nhẹ giọng nói, “Nơi này vẫn là phía Nam, tuy lãnh thổ thành Kinh Châu phần nhiều là rừng rậm, cũng có thể là nơi nghỉ tạm của chim di trú qua mùa đông... Nhưng từ khi ta và chàng vào rừng, đều chưa từng thấy qua một con chim nào.”



“Chim chóc?” Vân Tu trợn to hai mắt, “Đi đâu hết rồi…”



Tống Khải chắn trước người Sài Chiêu run giọng nói, “Chim chóc trong rừng đều bị người doạ sợ chạy đi hết rồi… Là ai?”



“Vân Tu, đưa kiếm của ngươi cho A Hoành.” Sài Chiêu chậm rãi nắm chặt trường kiếm bên hông, “Âm thầm làm việc tránh không gặp chúng ta, tuyệt đối không phải kẻ qua đường tầm thường, trạm dịch phía trước, chỉ sợ cũng không đi được…”



Vân Tu vội tháo trường kiếm nhét vào tay Nhạc Hoành, rút đoản kiếm giấu trong giầy ra, nhìn sắc trời càng lúc càng tối xung quanh, ánh mắt lợi hại bức người.



“Quay đầu ngựa.” Sài Chiêu bình tĩnh ra lệnh, “Đi hướng Tuy Thành.”



Chia sẻ: Có liên quan