Săn Tim Nàng

Chương 82 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Vân Tu đỡ Ân Sùng Húc đang say mèm vào vườn sau, đến nơi thì cũng đi không nổi nữa. hắn đưa tay chống vào thân cây, thở hồng hộc: “Nhìn cũng chả cao to bao nhiêu mà uống vài ly vào là nặng như đeo chì thế nhỉ. Mệt chết ông nội Vân ta rồi.”



Ân Sùng Húc hứng gió nên cũng tỉnh táo đôi chút, đẩy tay Vân Tu ra dựa vào thân cây. “Làm phiền Vân tướng quân rồi.”



Vân Tu xoa xoa cánh tay tê rần, ngửi hương cây cỏ tươi mát, thoải mái thở hắt ra một hơi. Cứ thế nghỉ ngơi một lát, Vân Tu lại liếc mắt nhìn thấy hoa mạn đà đang nở trong góc sân bèn đi qua đó, khom người xuống nhìn ngắm thật kỹ, như quên mất Ân Sùng Húc ở sau lưng.



“Vân tướng quân cũng biết hoa mạn đà à?” Ân Sùng Húc cũng nhìn theo, hỏi.



Vân Tu ra vẻ hiểu biết, trả lời: “Đương nhiên là biết. Mạn đà thích nghi với thời tiết ấm, chỉ phương nam mới có.”



“Không sai.” Ân Sùng Húc đứng thẳng người dậy, cười nói: “Cho nên Đại Chu ắt là không có loài hoa này, chỉ có Lương Quốc và Tấn Quốc xưa mới trồng được. Thế nào? Trước đây Vân tướng quân cũng từng đến phương nam ư?”



Vân Tu ấp úng nói: “Ta từng ngao du tứ hải, có thứ gì mà ta chưa thấy chứ? Không chỉ mạn đà, kỳ hoa dị thảo gì Vân Tu ta cũng từng thấy qua.”



Ân Sùng Húc không để tâm lắm đến những lời Vân Tu nói, tay vuốt ve cánh hoa mạn đà kiều diễm, thì thầm: “Loài hoa A Hoành thích nhất chính là mạn đà…”



những lời này nói rất khẽ nhưng lại bị Vân Tu thính tai nghe hết. Vân Tu há hốc mồm nhìn Ân Sùng Húc đang hốt hoảng: “Ân đại thiếu gia… Huynh…”



Vân Tu đứng ngồi không yên, thăm dò: “Ân đại thiếu gia, ta dìu huynh về nhé.”



Ân Sùng Húc lảo đảo người, dựa vào thân cây từ từ ngồi xuống. Vân Tu thấy hắn vẫn định ở đây thì nhấc chân định bỏ đi, nhưng lại lo hắn ở đây một mình rồi ngủ quên, chần chừ giây lát rồi đi qua đó, ngồi nắm cỏ cây dưới đất nghĩ vẩn vơ.



Ân Sùng Húc nhìn Vân Tu, cười nói: “Dường như Vân tướng quân thân thiết với huynh đệ ta hơn trước nhiều.”



Vân Tu vứt nắm cỏ khô trong tay, nói: “Lúc đầu cực không thích hai người, nhưng dọc đường đi, huynh đệ huynh gan dạ, trí tuệ, cũng rất có nghĩa khí, đáng để kết giao bằng hữu. Có điều, chỉ là bằng hữu mà thôi, chứ không thể là huynh đệ. Huynh đệ của Vân Tu ta, chỉ có mình thiếu chủ.”
“Hỗn láo!” Sài Tịnh nói: “Nếu muốn truy cứu, Vân Tu cũng là bị hai ngươi ép lên núi! Ngươi có dám nói thế không?”



Ngô Hữu sợ hãi trốn sau lưng đại ca mình, lắp bắp nói: “Ngô Hữu biết sai rồi, quận chúa nói sao thì nghe vậy!”



Vân Tu cõng Sài Tịnh, hai cơ thể lạnh buốt dán chặt vào nhau, hai bàn tay mềm oặt của Sài Tịnh bám vào cổ hắn, hơi thở nhẹ nhàng quẩn quanh bên tai hắn.



“Vân Tu…” Sài Tịnh bỗng lên tiếng.



“Ta đây.” Vân Tu nhìn tuyết phủ đầy đất, cất bước chân nặng nề. “Ta ở đây.”



“Sắp đến chưa.” Sài Tịnh tựa vào bờ vai gầy của hắn.



“Ngay phía trước thôi.” Vân Tu khịt mũi. “Có lò lửa, có giường êm, có canh nóng… Sắp đến rồi.”



“Đừng chạy lên núi nữa…” Giọng Sài Tịnh ngày càng nhỏ.



“Không bao giờ chạy nữa.” Vân Tu xốc Sài Tịnh lên. “Cũng không bao giờ… rời xa quận chúa.”



Sài Tịnh hài lòng, gục đầu hôn mê. Vân Tu cảm thấy bờ vai nặng trĩu, hắn cố giữ bình tĩnh, nắm bàn tay lạnh như băng của nàng, nhưng tay hắn cũng rất lạnh, giống như không bao giờ ấm lên được thì làm sao sưởi ấm cho người khác…



“Vân Tu ta…” Vân Tu nhìn  chằm chằm vào vầng trăng sáng trên cao. “Sẽ không bao giờ rời xa Sài Tịnh.”



Trên nền tuyết trắng xóa của Thương Sơn, bước chân để lại rất rõ ràng. Chàng thiếu niên phiêu bạt nhiều năm này, hy vọng đường dưới chân mãi mãi cũng không đến đích.