Săn Tim Nàng

Chương 83 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Trong phòng ngủ



Sài Chiêu đắp chăn cho Nhạc Hoành, lại cúi đầu cọ cọ vào hai gò má ửng hồng của nàng, rồi lại chui vào trong chăn kéo nàng ôm vào lồng ngực.



“Có phải nên nói với ta chuyện… chuyện Lý Trọng Nguyên.” Sài Chiêu khẽ nói.



“Chuyện gì?” Nhạc Hoành làm bộ như không hiểu nói: “Chuyện gì của phò mã gia?”



“Còn định gạt ta?” Sài Chiêu khẽ bóp hai má nàng. “Chịu bao oan ức cũng không muốn nói với phu quân sao?”



“Nhất định là Vân Tu!” Nhạc Hoành ảo não nói: “Cái tên miệng rộng đáng đánh kia, rốt cuộc ai mới là chủ của hắn chứ?”



“Nàng đừng trách hắn.” Sài Chiêu cười nói: “Hắn cũng là không đành lòng nhìn nàng phải nhẫn nhịn, lần này Trọng Nguyên phản ứng cho dù không sai, nhưng...” Sài Chiêu không cười nữa. “Có một số việc cũng không tránh khỏi quá đáng… Còn cả Ngô Hữu không biết giữ mồm miệng…”



“Thôi bỏ đi…” Nhạc Hoành ngắt lời nói: “Nam tử khó tránh khỏi lỗ mãng, bọn họ nhiều ngày không được gặp chàng, nóng lòng cho nên có chút hàm hồ rồi cũng thôi. Ngày mai ta phải dạy dỗ Vân Tu mới được, lại dáng mách lẻo với chàng… thật sự là không ra sao cả.”



“Với đầu óc của Lý Trọng Nguyên.” Mắt Sài Chiêu loé lên tia lạnh lẽo. “Khi hắn nhận được mật chỉ của Nam Cung Yến hẳn là đã đoán được bảy tám phần. Nhưng vẫn cố tình từng bước ép tới, thậm chí cự tuyệt xuất binh trợ giúp Ân Sùng Quyết đánh hạ Ung Thành… nguyên nhân là vì sao?” Sài Chiêu cười lạnh nói: “Đó là vì bất mãn với chuyện ta và thúc phụ giấu giếm hắn.”



Thấy Nhạc Hoành không nói gì, Sài Chiêu tiếp tục nói: “Tại sao công chúa cũng không muốn nói cho phu quân của mình biết chuyện này? Bản tính của Lý Trọng Nguyên trời sinh hay lo nghĩ, hơn nữa lại hay đa nghi, trong quân có chút rung chuyển cũng là chuyện tốt, mật thám kia trông thấy báo đi, cũng có thể làm cho quân Lương buông lỏng đề phòng, thực sự cho rằng Sài gia ta nội chiến đại loạn, lung lay sắp đổ. Rõ ràng Lý Trọng Nguyên đã nghĩ tới điều này, nhưng vẫn làm càn, ép Ân Sùng Húc phải ra mặt, lại thiếu chút nữa hại Ân Sùng Quyết phải bỏ mạng ở Ung Thành.”



“Trong lòng có bất mãn cũng là chuyện thường tình.” Nhạc Hoành kéo tay Sài Chiêu. “Dù sao, hắn cũng là con rể của thúc phụ… Thúc phụ, chỉ có một người con gái mà thôi.”



Sài Chiêu hiểu ý xoa xoa tay Nhạc Hoành, dán vào ngực mình nói: “Tất nhiên ta hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cũng biết nên làm thế nào. Chuyện trước đây ta có thể coi như không biết, cũng không muốn biết. Chỉ cần từ nay về sau Lý Trọng Nguyên an phận thủ thường, A Hoành cũng đã nói, hắn là con rể của thúc phụ, cho dù thế nao, ta cũng không bạc đãi hắn.”



Nhạc Hoành âm thầm thở phào một hơi, vùi đầu vào ngực Sài Chiêu thấp giọng nói: “Giờ Tý cũng qua lâu rồi, chàng còn không buồn ngủ sao?”



“Không buồn ngủ.” Sài Chiêu ôm thê tử trong ngực ôm càng chặt hơn. “Xa nàng lâu ngày, tâm tư đều muốn nói hết với nàng, A Hoành nói chuyện với ta tiếp đi...”


Thẩm Khấp Nguyệt gật đầu nói: “Từng nói qua. Lý Trọng Nguyên nói... Sài Tịnh và hắn tình sâu nghĩa nặng, chưa bao sờ ghét bỏ xuất thân hàn vi của hắn, nhưng mà…”



“Nhưng mà gì?” Vô Sương hỏi.



“Chẳng qua…” Trước mắt Thẩm Khấp Nguyệt thoáng lên khuôn mặt mang theo vô hạn oán niệm của Lý Trọng Nguyên. “Nhưng Sài Tịnh là người làm chuyện lớn, làm theo lý trí chứ không nghe tình cảm, so với đường huynh Sài Chiêu còn tốt hơn so với phu quân là hắn.”



“Ha ha ha ha đúng lắm.” Vô Sương đắc chí cười lớn, trong đêm lặng càng trở lên quá dị. “Qủa nhiên là vậy.”



“Ca ca...” Thẩm Khấp Nguyệt như là hiểu ra. “Ca ca là muốn muội...”



“Nam tử tỏ ra oán hận thê tử của mình trước mặt nữ nhân khác, đó là do oán hận chất chứa từ lâu, cũng nguyện đối đãi với muội như hồng nhan tri kỷ.” Vô Sương khẽ cười bóp bóp vòng eo mềm mại của Thẩm Khấp Nguyệt. “Khấp Nguyệt biết rõ sở thích của nam nhân, tất nhiên là hiểu chứ?”



Thẩm Khấp Nguyệt mờ mịt lắc đầu. “Ca ca, Lý Trọng Nguyên rất yêu Sài Tịnh… Chỉ mong thê tử Tịnh Nhi cả đời an vui… Ta tận mắt nhìn thấy, thâm tình của y phát ra từ trong lòng, không giả được.”



“Tình thâm không giả, có oán cũng không sai.” Vô Sương vuốt ve bờ vai Thẩm Khấp Nguyệt. “Nhược điểm của Lý Trọng Nguyên quá mức rõ ràng, Khấp Nguyệt nhất định là nắm chắc mười phần, có phải không?”



“Vị Ân nhị thiếu kia và mấy người khác, tựa như có đề phòng với muội, cũng chỉ có quận mã gia là thật lòng đối đãi.”



“Nếu… Thẩm cô nương thực sự là mật thám... Người có thể để mặc nữ nhân yếu đuối như cô ở trong lòng quân địch, hắn nhất định chưa từng thực sự quan tâm đến cô. Thẩm cô nương có thể bỏ chạy, lại vì sao còn bán mạng cho người nọ? Thẩm cô nương, cô nói xem có phải không?”



“Khấp Nguyệt?” Thấy Thẩm Khấp Nguyệt lâu không nói gì, Vô Sương lại lên tiếng nói: “Muội có nắm chắc không?”



“Có” Thẩm Khấp Nguyệt nâng tầm mắt như sao xa, sóng mắt lưu chuyển cười như không cười. “Khấp Nguyệt nắm chắc.”



“Tốt.” Vô Sương đè mạnh vai nàng, hàm răng trắng ngà cắn mạng lên vành tai mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Không chỉ ở bên cạnh Lý Trọng Nguyên… mà khiến hắn... phải si mê muội.”



Chia sẻ: Có liên quan