Săn Tim Nàng

Chương 84 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Soái phủ, Ung Thành.



Mặt trời mới mọc ở phương Đông, chim bói chóc ríu rít ở phía sau viện vui mừng hót vang, Vân Tu vặn eo, khó khăn mở mắt, ngáp thêm mấy cái mới có thể đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Mệt chết ông đây rồi, xương sống, thắt lương đau nhừ cả ra.”



Lại xoay người nhìn về bên kia thân cây, cũng không có một bóng người, Vân Tu tức giận dậm chân, mắng: “Ân Sùng Húc ngươi giỏi lắm, mệt cho ông nội Vân hôm qua cùng ngươi cả đêm, ngươi vừa tỉnh rượu là chạy mất tiêu bóng dáng?”



“Vân tướng quân đang nói gì đó?” Ân Sùng Húc tay cầm ấm trà không biết từ đâu đi tới, vẻ mặt tươi cười.



“Ngươi... Khi nào thì tỉnh?” Vân Tu trừng mắt nói.



“Cũng vừa mới thôi.” Ân Sùng Húc rót một chén trà nóng đưa cho Vân Tu. “Thấy huynh còn ngủ liền đi ra ngoài pha trà cho huynh, say rượu tỉnh dậy nhất định là rất mệt.”



Vân Tu đẩy chén trà Ân Sùng Húc ra, xoay người nói: “Tửu lượng của ta đến đâu chứ, đêm qua mấy bình kia cũng chả đáng mấy, ngược lại ngươi…” Vân Tu quay tròn con ngươi nhìn khuôn mặt tuấn lãng trấn định của Ân Sùng Húc. “Ngươi phải để ý chút đi, rượu say nói nhàm, sẽ có ngày gặp hoạ lớn… Ân đại thiếu gia, chớ trách Vân Tu ta nhiều lời, tự mà lo cho thân mình đi.”



Ân Sùng Húc không hiểu ý trong lời của Vân Tu, thấy Vân Tu bước nhanh rời đi, cũng không hiểu gì cả, chỉ nhấm nháp trà của mình, nhưng cũng không thấy có mùi vị gì.



Ân Sùng Húc đang muốn rời đi, thấy bên gốc cây cạnh chỗ mình ngủ có con dao găm nhỏ mình vẫn mang bên mình, khom người nhặt lên nhìn, lữa dao sắc bén còn lưu lại một chút nhựa cây, Ân Sùng Húc giật mình, bên tai quẩn quanh lời Vân Tu vừa nói, trong lòng bất an không thôi.



Nhạc Hoành tay vấn vấn búi tóc tìm kiếm bóng dáng Vân Tu, thấy hắn cúi đầu tựa như bụng đầy tâm sự, ngay cả mình đứng trước mặt cũng không phát hiện ra, cười trộm hô lớn: “Vân Tu.”



Vân Tu cả kinh chớp mắt, thấy là Nhạc Hoành, liền quay lưng đi không dám nhìn nàng.



“Vân Tu!” Nhạc Hoành lại gọi: “Ngươi làm chuyện gì trái với lương tâm mà không dám gặp ta hả?”



Vân Tu lại khiếp vía, ấp úng nói: “Thiếu phu nhân nghĩ lung tung rồi…”



“Vậy ngươi nói mau, sao không dám nhìn ta?” Nhạc Hoành cố ý nói, đi nhanh đến cạnh Vân Tu, đẩy đẩy vai hắn giận dữ nói: “Vân Tu nhiều chuyện, muốn bị phạt thế nào hả?”



Lưng Vân Tu ớn lạnh, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám động. Sửng sốt một trận, Vân Tu cố lấy dũng khí nói: “Thiếu phu nhân, chuyện gì Vân Tu cũng không dám tiết lộ đâu.”




Thấy vẻ tuỳ ý tiêu sái của Vân Tu, có người cười nói: “Bản lĩnh của Vân tướng quân không thua bất luận kẻ nào, rồi lại không ăn bổng lộc của triều đình, trong quân cũng không giữ chức vị gì, thật sự là khiến người ta thoải mái.”



Nói xong tất cả mọi người đều nhìn Vân Tu cười ha ha, Vân Tu nhíu mày xoay người chỉ vào chúng tướng đang cười to nói: “Được rồi được rồi, Vân Tu ta ghét nhất điệu bộ này… Các ngươi chia nhau bổng lộc của ta, phải mời ta uống rượu ăn thịt đó.”



Khuôn mặt điểm trai của Lý Trọng Nguyên cố nở nụ cười hùa theo chúng tướng, Sài Chiêu im lặng nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người, mắt xám ung dung bình thản.



Nghị sự xong, Sài Chiêu muốn đi tìm Nhạc Hoành, đi được mấy bước liền dừng chân hỏi: “Theo ta là có chuyện muốn hỏi sao?”



“Vương gia...” Lý Trọng Nguyên đi phía sau bị Sài Chiêu phát hiện, bối rối nói: “Trọng Nguyên thất lễ.”



Sài Chiêu xoay người nói: “Nơi này không có người ngoài, không cần phải một câu vương gia, hai câu vương gia. Chúng ta là huynh đệ bằng hữu lâu năm, cho dù đệ gọi ta một tiếng Sài Chiêu, cũng giống nhau cả.”



“Trọng Nguyên không dám!” Lý Trọng Nguyên bối rố không biết làm sao, “Vương gia làm khó thần rồi!”



Sài Chiêu ý bảo Lý Trọng Nguyên đi vào bàn thạch anh trong viện cùng mình ngồi xuống, đích thân châm trà cho hắn, rồi đưa đến tay hắn, thấy Lý Trọng Nguyên vẫn cúi đầu không dám nhận, cười nói: “Trọng Nguyên còn nhớ những năm tháng Sài gia đổ máu chống Lương khi đó không..”



“Trọng Nguyên sao có thể quên được chứ?” Lý Trọng Nguyên nhếch đôi mày đẹp, khẽ nói.



“Khi đó, cho dù Nam Cung gia nguyện ý đề bạt chúng ta...” Sài Chiêu nhớ lại nói: “Nhưng lương thảo lại vẫn không cấp cho Sài gia, là ai có thể trù tính phân ưu thay ta và thúc phụ, tìm kiếm quân lương mọi nơi, khiến cho tướng sĩ không còn lo lắng chuyện gia thê?”



Môi Lý Trọng Nguyên giật giật, cũng khó có thể nói lên lời.



“Đó là Lý Trọng Nguyên đệ.” Sài Chiêu nhìn thẳng vào mắt hắn. “Khi đó đệ và công chúa mới thành hôn chưa lâu, thúc phụ căn bản không muốn đệ phải ra sa trường đẫm máu, nhưng đệ lại một mực cùng chúng ta, kháng địch hai năm, công của đệ không nhỏ.”



“Ngài vẫn còn nhớ những chuyện này…” Lý Trọng Nguyên thấp giọng nói, do dự một lát rất nhanh đã hỏi: “Vậy lần này... Vì sao để cho Ân Sùng Húc lãnh binh? Ngô Tá còn có thể đi theo… vì sao đệ, lại chỉ có thể ở lại Ung Thành.”



Chia sẻ: Có liên quan