Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 14 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Bắp chân của Phồn Tinh chợt đau nhói, bị chuột rút rồi. Cô cứ thế chìm dần xuống, cuối cùng Thư Dập phát hiện ra, bơi đến vớt cô lên.



Phồn Tinh uống phải rất nhiều nước, toàn thân run lập cập, quàng khăn tắm ngồi bên bể bơi khóc nức nở. Cô chưa bao giờ khóc thế này trước mặt người ngoài, nhưng sự căng thẳng, lo lắng, uất ức cả buổi tối nay cùng nỗi buồn không thể nói ra đã trở thành giọt nước tràn ly khiến cô không chịu đựng nổi nữa.



Phồn Tinh khóc như mưa, Thư Dập thấy cô khóc cũng không hỏi gì, chỉ ngồi bên cạnh thẫn thờ, nghĩ đến chuyện riêng của bản thân.



Đến khi Phồn Tinh khóc mệt quá, cũng biết làm thế không hay lắm liền lau nước mắt, định mở miệng giải thích nhưng nhìn Thư Dập vẫn mang bộ dạng ngẩn ngơ như cũ thì biết là anh không quan tâm đến sự thất lễ của mình nên không giải thích nữa.



Thư Dập thấy cô không khóc nữa thì gọi điện thoại bảo quản lý khách sạn mang đến chai rượu whisky và một chiếc váy mới. Có lẽ quản lý khách sạn đã quen với cảnh tượng này, vi nhìn thấy Phồn Tinh mặt mũi tèm lem nước mắt, toàn thân quấn khăn tắm ướt nhẹp mà không ngạc nhiên chút nào, chỉ nói: "Ngài Thư, đồ ngài cần tôi đã để ở đây", sau đó quay người rời đi.



Thư Dập rót một cốc rượu đưa cho Phồn Tinh. Phồn Tinh ngửa cổ uống, còn Thư Dập thì chậm rãi thưởng thức. Anh hỏi: "Sao cô lại cho rằng tôi tự tử?"



Phồn Tinh uống rượu nên cũng mạnh dạn hơn, đáp: "Vì sếp quá xuất sắc, người xuất sắc thường không chịu nổi đả kích, thật đấy, tôi tốt nghiệp ở trường đại học P, nghe nói ở khoa Vật lý trước tôi vài khóa có một sư huynh thiên tài, anh ấy học Vật lý nhưng lại tìm ra được lỗi sai trong giờ của thầy dạy vi tính, nhưng sau đó anh ấy đã bị điên."



Thư Dập nói: "Tôi cũng học ở đại học P, vị sư huynh mà cô nói đến là tôi."



Phồn Tinh há hốc miệng, cảm giác như có thể nhét vừa một quả trứng gà.



Thư Dập nói: "Cũng không phải là điên, đó là chứng trầm cảm, tôi ra nước ngoài điều trị hai năm, cuối cùng cũng khỏi, nhưng không muốn về nước học tiếp nữa, thế nên thi vào trường Princeton, Mỹ, học một năm thì thấy không tốt lắm, không muốn học nữa nên ra ngoài lập nghiệp. Chứng trầm cảm của tôi chữa khỏi rồi, lúc lập nghiệp thất bại tôi cũng không nghĩ đến việc tự tử, cô yên tâm đi, thất tình càng không thể."



Phồn Tinh không ngờ Thư Dập lại kể cho mình nghe những chuyện này, bao gồm cả việc cầu hôn thất bại.



Lúc khó khăn nhất, cô ây ở bên tôi, tôi luôn nghĩ khi nào công ty lên sàn chứng khoán thành công, tôi sẽ cầu hôn với cô ấy, vì cuối cùng tôi cũng có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất, nhưng cô ấy nói, đó không phải là thứ mà cô ấy muốn."



Anh vẫn còn rất buồn, cô có thể nhận ra sự u ám, lạc lõng chứa đầy trong mắt anh.



Phồn Tinh im lặng uống rượu. Từ nhỏ cô đã biết rằng có những vết thương chỉ bản thân mới có thể chữa lành, người khác nói gì cũng vô dụng.
Thực ra tối qua, sau khi cãi nhau với Phồn Tinh, Chí Viễn cũng hối hận. Gia đình cô thế nào, ngay lúc tìm hiểu nhau, cô đã thẳng thắn nói cho anh biết. Anh thì luôn cho rằng đó không phải là lỗi của cô, tối qua chẳng qua đủ là giận cá chém thớt mới bực mình nói chia tay thôi. Sau khi Phồn Tinh đi rổi, mẹ anh cũng qua phòng anh, nghe nói anh và Phồn Tinh cãi nhau rồi còn chia tay, tuy không rõ nguyên nhân thực sự, nếu chỉ vì chuyện thông gia gây chuyện tối qua thì bà khuyên anh đừng nên hẹp hòi, hai người sắp kết hôn rồi, cũng nên chấp nhận ưu khuyết điểm của đối phương. Mặc dù gia đình Phồn Tinh hơi lộn xộn nhưng cô là người tốt.



Mẹ Chí Viễn dù sao cũng đã sống mấy chục năm, bà thấy Phồn Tinh sẽ là vợ hiền mẹ đảm, gia đình thông gia tương lai mặc dù khó đối phó nhưng họ cũng đã ly hôn từ lâu, mỗi ngưòi đều có gia đình mới, trong hoàn cảnh đó, Phồn Tinh sau này sẽ không nhớ đến nhà ngoại nữa mà một lòng một dạ chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình, như vậy không phải lợi nhiều hơn hại hay sao?



Chí Viễn do dự một hồi, nghĩ đến tình cảm mấy năm giữa họ, lại nghe lời khuyên nhủ của mẹ, cuối cùng quyết định gọi điện cho Phồn Tinh.



Nhưng điện thoại của Phồn Tinh lại không liên lạc được.



Mẹ anh sốt ruột nói: "Không phải nó bị sếp gọi đi sao? Tối muộn thế này, con gái con lứa một mình đến gặp sếp mà lại tắt di động ư? Sếp nó rốt cuộc là người như thế nào? Phồn Tinh cũng thật là... sao lại không hiểu chuyện như vậy, tình ngay lý gian, muộn thế này sao có thể sếp gọi là đi ngay chứ! Có việc gì mà phải đi làm lúc nửa đêm nửa hôm thế này?"



Trái tim Chí Viễn như bị kim đâm, buột miệng nói: "Sếp cô ấy hào phóng lắm, còn cho cô ấy cổ phiếu hàng chục triệu tệ, sao cô ấy lại không tận tâm tận lực chứ?"



Mẹ anh nghe được câu này thì càng lo lắng. "Chẳng phải Phồn Tinh chỉ là thư ký thôi ư? Sao sếp nó lại cho nó cổ phiếu? Con nói cho bao nhiêu ấy nhỉ? Hơn chục triệu tệ tiền cổ phiếu à?"



Chí Viễn không nói gì, anh không thể nói rõ cho mẹ biết chuyện này, cũng không có mặt mũi nào để nói. Bảo anh nói thế nào bây giờ? Cùng học một chuyên ngành, cùng tốt nghiệp, điểm thi đại học của anh còn cao hơn Phồn Tinh, trong thời gian học, thành tích của anh cũng tốt hơn cô, anh luôn cho rằng mình ưu tú hơn Phồn Tinh, nhưng bây giờ cô lại kiếm được nhiều tiền hơn anh. Chẳng lẽ anh lại thừa nhận với mẹ rằng mình không giỏi bằng bạn gái sao?



Mẹ Chí Viễn thấy con trai không nói gì, lòng cũng nguội lạnh hơn nửa. Phồn Tinh xinh đẹp như thế lại là thư ký, mà theo cách nghĩ truyền thống thì cái nghề thư ký cũng có vài phần mờ ám. Trong các bộ phim điện ảnh, truyền hình, chẳng phải mấy cô gái lẳng lơ, quan hệ mập mờ với sếp cũng đều là thư ký hết hay sao?



Mấy năm trước, bà cũng nghi ngờ về nghề nghiệp của Phồn Tinh, nhưng Phồn Tinh có khí chất đoan trang, làm việc lanh lợi nên bà mới không nghĩ nhiều, hôm nay con trai lấp lửng nói mây câu, bà bỗng toát mồ hôi lạnh.



Bà liền lên tiếng phản đối: "Gia đình nhà ta trong sạch như vậy thì không thể cho loại con gái đó vào nhà, con nói chia tay là đúng, ngày mai chúng ta về nhà thôi."



Chí Viễn biết rõ mẹ đang hiểu lầm, nhưng không biết vì sao anh lại không muốn giải thích. Anh phải ăn nói với bố mẹ thế nào đây, chuyện tình yêu là do bản thân anh, Phồn Tinh là người con gái anh chủ động theo đuổi, bố mẹ anh cũng rất quý cô, luôn cho rằng cô sẽ là con dâu tốt, lúc mới nghe nói anh cãi nhau đã khuyên anh làm lành với cô ấy. Nhưng cái gai trong tim anh, anh không có cách nào giải thích với bố mẹ. Chia tay với Phồn Tinh thì anh tiếc nuối, nhưng kết hôn với cô thì anh lại không cam lòng.



Thấy Chí Viễn do dự, mẹ anh càng nghĩ rằng mình đoán đúng. Con trai bà chịu ấm ức nhiều như vậy, đương nhiên trong lòng cũng nặng nề, vậy mà lại cố ý giấu giếm cha mẹ, luôn nói Phồn Tinh bận công việc này nọ hoặc cuộc sống của cô ấy cũng không dễ dàng gì... Nghĩ đến tất cả những chuyện này, bà buồn muốn khóc, do đó thái độ càng kiên quyết hơn, từ sáng sớm đã thu dọn hành lý rồi trả phòng.