Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần
Chương 15 :
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Khi Phồn Tinh thất thểu đến sân bay thì cả nhà Chí Viễn đã rời khỏi đó từ lâu rồi. Cô đi từ trên cầu vượt xuống, bị những chiếc xe khác bấm còi inh ỏi. Cô cảm tháy mình như bị vắt kiệt sức, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Thư Dập không có hứng ăn nốt bữa sáng, nhờ khách sạn gọi hộ xe đưa mình ra sân bay. Lên xe, anh chợp mắt nghỉ ngơi chốc lát, khi xe lên cầu vượt dẫn vào sân bay thì đột nhiên tài xế bấm còi inh ỏi.
Thư Dập ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Phồn Tinh lảo đảo ngã xuống.
Lái xe cứ nghĩ là đụng vào kẻ ăn vạ, sợ quá liền dừng xe lại. Lúc Thư Dập mở cửa xe bước xuống thì thấy chỗ Phồn Tinh ngã có mấy người đứng vây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có người nói chắc là bị cảm nắng, có người bảo gọi cho 120(*), còn có người nói không biết có phải bị bệnh tìm không, trông còn rất trẻ...
(*) 120 là số xe cấp cứu y tế ở Trung Quốc.
Thư Dập bế Phồn Tinh lên xe, nói với tài xế không đến sân bay nữa mà đến bệnh viện nào gần nhất.
Từ nhỏ Phồn Tinh đã rất khỏe, sau khi tốt nghiệp ra trường cũng chưa từng bị ốm, lần này cô bị ốm nặng, sốt cao bất tỉnh, ý thức mơ hồ.
Cô gặp ác mộng, mà cơn ác mộng kinh hoàng nhất là về ngày thơ bé, khi ấy cô quên mang chìa khóa, bố mẹ lại không có nhà, cô phải gõ cửa nhà hàng xóm, muốn trèo từ ban công nhà họ vào nhà mình, không ngờ đạp hụt chân, cứ thế rơi từ tầng bảy xuống, rơi mãi, rơi mãi không chạm đất, bốn bề giống như chiếc tủ lạnh, gió vù vù thổi tới, cô cứ rơi xuống trong cơn gió lạnh buốt như thế...
Phồn Tinh còn mơ mình thi đại học, giáo viên nói cô không đỗ đại học, phải thi lại. Cô biết nếu mình thi lại thì sẽ không bao giờ thi đỗ vào trường đại học P nên lo lắng toát mồ hôi. Nếu không thi đỗ vào trường đại học P, cô sẽ khó mà tìm được việc, không có công việc, cô phải làm gì để nuôi bản thân đây? Nếu cô không nuôi được bản thân, chắc chắn bố mẹ sẽ không quan tâm đến cô.
Trong cơn ác mộng, cô kêu gào thảm thiết, nhưng dường như không thể phát ra âm thanh nào, không có ai tới cứu cô.
Ngay cả Chí Viễn cũng không cần cô nữa.
Lúc Phồn Tinh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, trong một căn phòng lớn rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ là mặt biển xanh ngắt, gió biển thổi vào tấm rèm trắng cạnh giường, trên ban công kín hoa giấy đỏ tươi, một người đàn ông tuấn tú với đôi chân dài mặc bộ đổ ngủ màu xanh lam, đang ngồi trên chiếc ghế ở ban công trả lời email trên laptop, tiếng gõ bàn phím vọng vào phòng rất rõ, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh của căn phòng.
Ý nghĩ đầu tiên của Phồn Tinh là: Mình sốt cao mê sảng, nằm mơ cũng gặp CEO, không biết giây tiếp theo có mơ thấy CEO đuổi việc mình không?
Cô gặp ác mộng suốt nên vô cùng sợ hãi, nhưng vừa nhấc cánh tay lên thì phát hiện mu bàn tay dán băng dính trong, dưới băng dính là lỗ kim truyền nước. Cô thấy mơ hồ, giấc mơ này quá thật, sao còn mơ đến cả chi tiết vụn vặt này nhỉ?
Phồn Tinh cười đến nỗi chảy nước mắt, nhưng không thể giải thích cho anh biết vì sao cô cười, càng nhìn ánh mắt hoang mang của anh lại càng buồn cười, nhưng cố kìm lại, nói dối: "Mũi anh dính bột đấy."
Thư Dập quay đầu muốn đi soi gương. "Ở đâu?"
Phồn Tinh nhân lúc anh quay đầu, vội vàng dính ít bột mì lên ngón tay, bước đến trước mặt anh, kiễng chân làm động tác lau.
"Ở đây!" Cô quệt nhẹ lên sống mũi của anh rồi cho anh xem bột dính trên tay. "Vẫn chưa lau sạch, anh đợi chút." Cô lấy giấy ăn, chăm chú lau hết lớp bột mà mình vừa bôi lên sông mũi anh rồi nói: "Xong rồi."
Thư Dập có sống mũi rất cao, mắt lại sáng, khóe mắt hơi cong lên vẻ đào hoa, lần đầu tiên trong đời Phồn Tinh gần anh đến vậy, bị đôi mắt anh nhìn mình chằm chằm khiến cô chột dạ vì trò đùa ban nãy, tim đập thình thịch, vội vàng lùi về phía sau. Kết quả đụng trúng cái ghế, ngã bịch một cái chổng vó lên trời.
Trông Phồn Tinh vô cùng thảm hại, nhưng Thư Dập lại nghĩ cô vẫn còn ốm nên ngất xỉu, vội vàng bước đến đỡ cô, hỏi: "Sao thế? Lại bị choáng à? Có cần gọi bác sĩ không?"
"Không sao, không sao ạ!" Phồn Tinh thầm nghĩ đúng là không thể làm chuyện xấu, vừa đùa sếp xong đã gặp ngay quả báo. "Em không chú ý đến cái ghế ở phía sau."
Trong ánh mắt Thư Dập lộ ra ý cười, nụ cười này mới đầu chỉ khe khẽ, dần dần mở rộng ra. Lần này đến lượt Phồn Tinh bị nụ cười của anh làm cho hoảng loạn.
"Sếp đang cười gì đấy ạ?"
Tay Thư Dập dính đầy bột, vừa nãy vội vàng đỡ Phồn Tinh dậy, vô tình quệt trúng mặt cô. Anh nói: "Đừng động đậy."
Anh nghiêm túc dùng ngón tay dính đầy bột vẽ hai đường trên miệng cô, trông rất giống ông già Noel.
Phồn Tinh cười ha ha.
Hai người làm được tám mươi cái bánh sủi cảo, quá nhiều không ăn hết được, đành để vào tủ đá ăn dần.
Ngồi trên xô pha đón giao thừa, nói chuyện câu được câu chăng, đợi đến giờ Tý lại đun nước nấu sủi cảo.