Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 11 : Em gái

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Đôi khi con người ta chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản.



- - -



Một tuần lễ, mọi thứ lại như ban đầu, mỗi ngày cô đều bị giam lỏng trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo ấy, dần dần cô hình thành thói quen lặng lẽ, im lặng đến tưởng như cô không thể nói chuyện.



Con người mất đi tự do, là điều thống khổ nhất trên đời. Giống như chim bị nhốt trong lòng, từ từ cô đơn buồn bã mà không thể cất nổi tiếng hót trong veo.



Một tuần, Nhậm Tử Phàm không quay lại kể từ đêm đó, Thừa Tuyết không mong anh đến Hàn Lâm nhưng mà chỉ muốn gặp anh hỏi rõ , đêm hôm đó anh nói như vậy là ý gì? Phải chăng có gì ẩn khúc?



Trong khi đó ở Ôn Thị, Kim Mễ đã theo chỉ thị của Nhậm Tử Phàm mời lại nhân viên cũ của Ôn Thị tiếp tục công việc, Ôn Tầm từ ngày bị mất công ty thì lâm bệnh nặng nằm trên giường một chỗ, Hướng Luật được chọn là giám đốc quản lí.



Mọi thứ đều như lúc trước nhưng mà mọi hoạt động của Ôn Thị đều báo cáo cho bộ phận tài vụ Khởi Lạc, Hướng Luật muốn quyết định quay phim hay làm gì đều phải chờ Nhậm Tử Phàm đồng ý, và tất nhiên lợi nhuận thu được phải đưa vào ngân sách của Khởi Lạc.



Ôn Thị trở thành một chi nhánh của Khởi Lạc.



Ôn Thị cũng đã đổi tên theo quyết định của Nhậm Tử Phàm, công ty điện ảnh Hoa Lạc, nơi làm việc ở tầng ba mươi của tập đoàn Khởi Lạc.



Lúc trước Khởi Lạc chỉ tập trung về thương trường bây giờ đầu tư vào ngành giải trí quả là gây sốt trên các trang báo, nhiều diễn viên liên tục muốn xin vào Hoa Lạc.



Diệc Thuần ngồi ở bàn làm việc, tay gõ trên bàn vài nhịp, khuôn mặt không còn vui vẻ nữa.



Diệc Thuần liếc sang bàn bên cạnh, Thừa Tuyết bao giờ tớ mới gặp lại cậu?



Bộ phim của Thừa Tuyết đã quay đến tập mười bảy, Hướng Luật và Mộc Ngân hợp tác rất tốt, mặc dù là một cộng sự của Thừa Tuyết, Diệc Thuần có thể đổi diễn viên nữ nhưng mà lại nghĩ đến đại cục tạm thời đợi phim quay xong rồi hủy hợp đồng với Mộc Ngân.



Thật ra từ lúc Ôn Thị rơi vào tay Khởi Lạc thì tâm tình của Diệc Thuần và Hướng Luật buồn bã hẳn, chỉ có bọn người kia là vui mừng thôi, Diệc Thuần thấy mà chướng mắt đúng là phản mà.



Diệc Thuần buồn bực cầm ly của mình đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng pha cafe pha một ly uống.



Diệc Thuần ngồi ở thang bộ nhâm nhi ly cafe nóng hổi.



Thang bộ rất ít người đi, bởi vì đa số đều đi thang máy, nên cho dù cô ngồi ở đây một tiếng đồng hồ cũng chả ai biết.



Mặc Phong từ tầng trên đi xuống, ngó xuống bên dưới thấy có cô gái đang ngồi thưởng thức cafe, lại nhận ra là Diệc Thuần, ý nghĩ "quân tử trả thù mười năm chưa muộn" cuối cùng cũng có lúc thực hiện được.



Cô gái này liên tục gọi anh bằng đại côn đồ, tính tình chanh chua khỏi chê, hôm nay đã là cấp dưới của anh, xem xem anh trừng trị cô ra sao.



Mặc Phong tần hắng vài cái, bước xuống cầu thang.



Diệc Thuần quay đầu lại, nhìn thấy là Mặc Phong, suýt nữa bị sặc.



Không phải xui đến thế chứ?



-Phó, tổng...-Diệc Thuần đứng lên giơ tay một cái, mặt méo sẹo nói



Trong Khởi Lạc, Mặc Phong là phó tổng, là trên vạn người dưới một người. Diệc Thuần cô muốn sống sót phải xem sắc mặt của hai người này.



Nhậm Tử Phàm thì cô không nói, nhưng tên Mặc Phong này chỉ cần cô gặp là muốn chửi ngay.



Chắc như người xưa hay nói, kiếp trước có thù kiếp này mới ghét như vậy, là oan gia từ kiếp trước đến bây giờ.



-Sao lại ở đây? Định trốn việc sao?-Mặc Phong bước xuống đứng ở bậc trên bậc Diệc Thuần đang đứng



-Không có... chỉ là đi pha cafe rồi sẵn tiện ở đây... ngồi uống nghỉ ngơi.-càng nói giọng Diệc Thuần càng nhỏ



-Vậy sao? Có thật là chỉ vậy thôi?-Mặc Phong có ý không tin



-Thật, có, có camera mà, anh xem đi.



Ở mỗi tầng cầu thang đều có gắn một camera theo dõi, Diệc Thuần cô không làm gì có nói dối thì sợ gì anh.



-Không gọi bằng "đại côn đồ" nữa sao?-Mặc Phong cố ý nhấn mạnh ba từ kia



Diệc Thuần biết rõ anh đang xỉa sói lôi chuyện cũa ra nói mình, nhưng mà không thể như lúc trước chửi anh, bây giờ cô dưới quyền anh, cô nhịn thôi.



-Hì hì, lúc ấy là tôi nông cạn, Mặc phó tổng, tôi xin lỗi.-Diệc Thuần ngẩng đầu cười lấy lòng


-Mặc Phong.



Thừa Tuyết cắt ngang lời Mặc Phong, mày nhíu lại nhanh chóng giãn ra.



Cô nói: "Tôi đã thử lấy lòng anh ta, nhưng mà như lúc đầu tôi nói lòng anh sâu đến nỗi tôi không thể nắm được, bảo tôi lấy lòng anh ta là điều rất khó."



Mặc Phong lặng đi.



-Mặc Phong, tôi có chuyện muốn hỏi anh.



Thừa Tuyết sực nhớ chuyện quan trọng.



-Là việc gì?



-Thật ra ba của Nhậm Tử Phàm là ai? Ông ta có quen biết ba tôi không?-Thừa Tuyết đến nay vẫn chưa lí giải được chuyện này



Mặc Phong kinh ngạc không nghĩ tới cô hỏi mình điều này.



-Tôi cũng không biết, lúc tôi và Mặc Hàng theo thiếu chủ thì ngài đã thần bí như vậy.



Mặc Phong không hề có ý giấu giếm, lúc Mặc Phong và Mặc Hàng thei Nhậm Tử Phàm đã là chuyên của năm năm trước, lúc đó Nhậm Tử Phàm chỉ có một mình dẫn theo một cô bé mười ba tuổi - tức là Nhậm Viên Hy, lúc đó một mình Nhậm Tử Phàm đánh mười mấy tên du côn đang đánh đập hai người con trai chỉ mới mười tám tuổi, chính là Mặc Phong và Mặc Hàng.



Mặc Phong và Mặc Hàng vốn là trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ nên quyết định đi theo Nhậm Tử Phàm, cả hai rất khâm phục Nhậm Tử Phàm, không những đánh nhau rất giỏi mà trong vòng hai năm đã từ hai bàn tay trắng đã tạo nên cơ nghiệp.



Không những vậy còn rất bạo gan cầm súng bắn chết lão đại của UP, còn làm tất cả người trong UP về phía mình, đưa mình lên làm lão đại.



Chỉ trong hai năm từ không có gì trở nên một thương gia giàu có trong top 5 cả nước còn trở thành lão đại của UP, người người nể sợ.



Ba năm tiếp theo liền làm Khởi Lạc đứng đầu nước, xâm nhập thị trường Châu Á, lan rộng ra thế giới, mà vị trí lão đại UP càng vững chắc với sự đủ tàn nhẫn và lãnh khốc.



Cho nên người nào nhắc đến ba từ Nhậm Tử Phàm đều không những khen ngợi về năng lực còn ngưỡng mộ và kính sợ.



-Vậy sao?-Thừa Tuyết thật vọng



-Ba cô, tên gì? Nói ra có thể tôi giúp ích được.-Mặc Phong hỏi



-Tô Tịch Phó.



Mặc Phong giật mình chấn động nhưng liền giấu đi nét mặt ấy, Tô Tịch Phó, ba từ này sao lại quen như vậy? Không lẽ... là ông ta?



-Mặc Phong, anh biết chứ?-Thừa Tuyết thấy anh không có phản ứng gì thì hỏi



-Không... cái tên này rất lạ.-Mặc Phong vẫn là điều tra rõ rồi nói với cô cũng chưa muộn



-Mà cô hỏi có việc gì?



-À, cũng không có gì, tôi muốn biết vậy thôi? Lỡ như đó là lí do tôi bị Nhậm Tử Phàm giam cầm thì sao?-Thừa Tuyết nói, âm thầm quan sát



-Chắc không đâu.-Mặc Phong phản ứng không có gì đặc biệt, chỉ là nét mặt hơi cứng ngắc



Thừa Tuyết thấy anh là lạ nhưng không hỏi thêm, nếu anh đã giấu cô thì cô nhiều làm chi.



-Anh và Mặc Hàng thật khác nhau, đều là anh em sao một người thì gần gũi còn thì quá xa cách.-Thừa Tuyết cười cười



-Tôi và Mặc Hàng không phải anh em ruột, chẳng qua từ nhỏ chúng tôi đều là cô nhi nên cả hai đi chung hợp tác tìm mọi cách kiếm thức ăn.



-Vậy sao? Tôi cứ tưởng cả hai là anh em...



-Tên của chúng tôi là do thiếu chủ đặt cho. Chúng tôi đối với thiếu chủ rất kính trọng.



-Còn rất trung thành nữa.



-Cũng trễ rồi tôi phải quay về công ty, ngày mai sẽ có người đến đưa đón cô đi làm, hẹn gặp lại.



-Tạm biệt.



Thừa Tuyết vẫy tay một cái, nhìn Mặc Phong rời khỏi, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm mà rũ xuống.