Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 13 : Thân phận thật

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Mặt anh thuyên giảm đi vẻ lạnh lùng, sau đó cầm đũa lên nói: "Em ăn cơm đi."



Viên Hy cầm chén cơm cùng đũa lên ăn.



-Dịch Thiên và Duẩn Hào có tổ chức tiệc chào mừng em trở về, tối mai 7h.



-Em biết rồi.



Không khí không còn tự nhiên như lúc đầu, Viên Hy mím môi, cô ghét anh lạnh nhạt với cô, cô chỉ muốn anh quan tâm chiều chuộng cô, nói ra không hợp đạo lí, nhưng cô yêu anh. Dù anh là anh trai ruột của cô, cô cũng yêu anh.



Cho nên, cô không muốn cô gái nào gần gũi anh.



-Anh no rồi, em ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa em đi làm rồi nên dưỡng sức.



Anh nói xong thì đẩy ghế ra đứng lên đi lên phòng.



Viên Hy cắn môi, cô phải nghĩ cách làm anh nguôi giận.



Nhậm Tử Phàm lên phòng thì thay đồ dường như muốn ra ngoài, tâm trạng anh có bực bội, chỉ muốn đi giải tỏa nỗi giày xéo trong lòng.



Viên Hy bưng ly cam ép đi lên thì thấy anh từ trong phòng mặc đồ vest chỉnh tề bước ra.



Viên Hy nhìn anh, mày có chút kéo gần lại hỏi: "Anh ra ngoài sao?"



Nhậm Tử Phàm cài nút áo ở cổ tay áo vest lại nói: "Phải, anh có việc bận."



-Anh giận sao? Em không cố ý nhắc đến đâu?



-Anh làm sao giận Viên Hy? Tâm trạng anh có chút không tốt mà thôi.



-Anh... em có làm nước ép còn bánh kem ở dưới bếp, anh ăn xong hãy đi.



-Em ăn đi, không cần chừa phần cho anh cũng đừng chờ anh về.



Anh xoa đầu cô một cái rồi bước ngang qua rời đi.



Sắc mặt Viên Hy không mấy tốt, đứng yên một chỗ dường như đang kìm chế bản thân.



. . .



Nhậm Tử Phàm chạy xe đến Hàn Lâm, đậu xe vào garage đi vào trong nhà.



Không hiểu sao anh lại chạy xe đến đây, những lúc bực bội chỉ muốn đến đây gặp cô gái này, mặc dù chính anh ở đây càng lấy về thêm tức giận.



Thừa Tuyết hôm nay tâm tình ổn định nên xin Tâm Nhi cho mình rời phòng xuống bếp nấu bữa tối, ai mà ngờ anh lại đến đúng lúc, cô vừa nghe tiếng xe liền tháo tạp dề vọt lẹ lên phòng, vậy mà vẫn chậm một bước.



Nhậm Tử Phàm vào nhà thấy cô từ trong bếp chạy lên cầu thang, anh ở phía sau ra lệnh: "Đứng lại đó."



Thừa Tuyết đứng lại, quay đầu lại miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh.



Nhậm Tử Phàm bước lại cầu thang, dừng trước mặt cô, nói: "Ai cho cô ra khỏi phòng?"



-Tôi... là, là tôi muốn làm vài món ăn... nên...



Thừa Tuyết mặt cúi sát nói.



Nhậm Tử Phàm dường như suy nghĩ gì đó, rất lâu sau anh mới mở miệng: "Một lát tôi xử lí cô sau. Vào làm tiếp đi, tôi đói bụng rồi."



-Hả? Tôi sẽ vào làm ngay...



Thừa Tuyết có chút sửng sốt, nhưng không dám hỏi nhiều liền một lần nữa chạy vào bếp làm tiếp.



Nhậm Tử Phàm đi vào ngồi xuống bàn ăn, tay anh đặt trên bàn gõ vài nhịp.



Chừng mười lăm phút sau, Thừa Tuyết cùng Tâm Nhi đem thức ăn bày lên bàn, thật ra cô không nghĩ anh sẽ đến nên cô chỉ làm món Việt, đặc biệt là lại có món sườn chua ngọt.



Tâm Nhi rất hiểu chuyện, vừa đem thức ăn lên hết thì liền rời khỏi để lại không gian cho hai người.



Thừa Tuyết đứng nhìn anh, cô chỉ làm canh trứng, trứng cuộn rong biển, trứng chiên và sườn chua ngọt mà thôi.




-Khởi... em yêu Lạc vì em mà Lạc chết, em yêu quý anh vì em mà suốt năm năm qua anh sống trong bóng tối đau khổ, bắt đầu từ ngày mai Khởi đã chết, chỉ còn Nhậm Tử Phàm, em sẽ xem như là Nhậm Tử Phàm hành hạ em...-Thừa Tuyết thanh âm lạc đi run rẩy nói, nước mắt cô giàn giụa, dường như khóc rất nhiều



Bởi vì cô không muốn người giày vò mình là Khởi.



-Đừng vờ mèo khóc chuột, từ ngày mai chính là chuỗi ngày đau khổ của cô.



Anh như Ma vương tuyên bố trước kết cục cho cô biết.



Cô không nói gì, bây giờ cô chỉ thấy mình thật có lỗi, là phạm phải lỗi tày trời.



Khiêm Lạc, Tùy Khởi, bác Khiêm, dì Khiêm, Thừa Tuyết xin lỗi, là ba con hại các người.



Thừa Tuyết nhắm mắt, cơ thể giống như một chiếc bóng bay bị rút cạn hết hơi. Những thứ trước mặt thật mơ hồ, thật giả khó phạn biệt.



Nhậm Tử Phàm nhìn cô, ánh mắt vẫn tuyệt nhiên lạnh lẽo, giống như lúc đầu, như một tảng băng cất giữ bên trong một lưỡi dao nhọn.



. . .



Ngày hôm sau, Thừa Tuyết thức dậy từ sớm, hôm nay là ngày cô đi làm như lời Mặc Phong nói, cho nên cô không muốn mới ngày đầu tiên lại đi trễ.



Thừa Tuyết thay đồ xong còn 15 nữa bảy giờ, Thừa Tuyết không ăn sáng đi ra xe riêng do Nhậm Tử Phàm chuẩn bị.



Bác lái xe thân thiện với cô vô cùng, ông là bác Tân, sau này sẽ phụ trách đưa đón cô đi làm.



Bác Tân cũng không nói nhiều, cô hỏi thì bác đáp, cả quá trình đều im lặng không thôi.



Bác Tân cho xe dừng trước Khởi Lạc, Thừa Tuyết xuống xe ngẩng đầu nhìn hai chữ "Khởi Lạc" sáng bóng kia.



Thừa Tuyết quải ba lô đi vào trong, tiếp tân thấy cô quen mặt thì nhớ đến là cô gái lúc trước gây chuyện, nhìn cô có chút e dè sợ cô lại làm loạn.



Thừa Tuyết đi đến thang máy, một bảo vệ liền chạy tới chặn: "Tiểu thư, cô tìm ai?"



-Tôi đến làm việc, thẻ nhân viên của tôi đây.



Thừa Tuyết nói, lấy trong ba lô ra thẻ nhân viên của mình.



Bảo vệ nhìn tấm thẻ, sau đó có vẻ ngượng ngùng cười cười nói: "Xin lỗi."



-Không sao.



Cô đáp sau đó tiếp tục đi, bước vào thang máy nhấn vào số 30.



Bảo vệ đi đến nói với tiếp tân, ánh mắt cô tiếp tân có chút không tin sau đó liền suy viễn ra đủ thứ, bảo rằng cô là người tình của tổng tài bọn họ.



Thang máy dừng ở tầng 30, Thừa Tuyết đi ra, dãy hành lang này lát gạch bóng láng, đa số phòng làm việc đều làm bằng cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy người ngồi bên trong làm việc, cô nhìn xung quanh, qua lớp kính cô thấy đám người lúc trước ở Ôn Thị.



Thừa Tuyết đi lại, bước vào trong, cố nở nụ cười nói: "Chào mọi người."



Tất cả đều nhìn cô, ánh mắt vui mừng sau đó liên tục hỏi: "Thừa Tuyết lâu quá không thấy cậu?"



-Tớ tưởng cậu nghỉ rồi chứ?



-Phòng này không có cậu thật rất buồn.



Thừa Tuyết cười một cái nói: "Chẳng phải tớ đã quay lại sao?"



Sau đó cô đi đến chỗ lúc trước mình ngồi ở Ôn Thị.



Cách này trí này khác với Ôn thị, duy chỉ có vị trí là giữ nguyên.



Diệc Thuần đi vào phòng, thấy ai cũng hưng phấn vui mừng, thầm nghĩ bọn họ lại nghĩ đến được thưởng tiền thì chửi một tiếng phản.



-Diệc Thuần...



Diệc Thuần nghe thấy có người gọi tên mình, lại thấy rất quen thì ngảng đầu lên, sau đó kinh ngạc rồi chuyển qua mừng rỡ: "Thừa Tuyết, cuối cùng cũng gặp cậu."



La hét xong Diệc Thuần liền chạy tới ôm Thừa Tuyết.