Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 14 : Chỉ là em gái

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Muốn trốn nhưng bất lực.



- - -



Thừa Tuyết bị Diệc Thuần kéo ra ngoài, đứng ở thang bộ, Diệc Thuần nói: "May quá, cậu chưa chết?"



Thừa Tuyết trừng Diệc Thuần một cái: "Cái miệng của cậu..."



-Ấy bậy, bậy... nói lại nói lại... Nhậm Tử Phàm không làm gì cậu sao?-Diệc Thuần xem khắp người cô lo lắng hỏi



-Không... anh ta chỉ giam mình trong phòng.-Thừa Tuyết lắc đầu



-Tên đó đúng là biến thái, lại đi giam lỏng cậu.



-Một khi con người làm việc gì đó, tất cả đều có lí do của nó.-Thừa Tuyết bi ai nói



-Thừa Tuyết, đã có chuyện gì với cậu vậy? Bị anh ta giam cầm nên nói sảng rồi sao? Anh ta là ai chứ? Là Nhậm Tử Phàm người người kính nể đó, lí do của anh ta chắc chắn là tính chiếm hữu.



Diệc Thuần bĩu môi.



-Dù sao bây giờ chúng ta cũng dưới quyền anh ta, vẫn là giữ mồm miệng, chuyện của tớ đừng nhắc đến ở đây để mọi người nghe thấy lại lời ra tiếng vào.



Cô mệt mỏi khi nhắc đến chuyện này.



-Được rồi, không nhắc tới nữa. Thừa Tuyết, thời gian tớ rất lo cho cậu.



-Đã làm cậu lo lắng rồi. Trừ việc của Ôn Thị còn gì không?



-Ôn Thị cũng đã rơi vào Khởi Lạc rồi còn có gì nữa, chỉ có... chuyện của Hỏa Mộc Ngân thôi.-Diệc Thuần vừa nghĩ đến Mộc Ngân thì bực bội



-Diệc Thuần... dù sao thì...



-Không nói nữa, cậu đúng là lương thiện quá mức mà. Người như cậu sớm muộn cũng bị người khác hại thôi.



-Được rồi, được rồi. Quay lại làm việc thôi.



Thừa Tuyết cười cười sau đó đẩy Diệc Thuần đi ra ngoài.



Đến giờ ăn trưa, Thừa Tuyết cùng Diệc Thuần xuống căn tin của tập đoàn ăn, đem hai phần đi đến bàn các đồng nghiệp cùng phòng ngồi xuống.



Đa số các nhân viên trong Khởi Lạc đều xuống căn tin, ai nấy đều mặc đồng nhất đồng phục do công ty quy định, chỉ có phòng của cô là đặc biệt không cần mặc đồng phục mà thôi.



Căn tia ở tập đoàn chia làm ba cái, hạ - trung - thượng, những nhân viên thường như Thừa Tuyết thì ăn ở căn tin hạ, trưởng phòng hay quản lí, thư kí thì trung, chỉ có tổng tài và phó tổng ở thượng.



Nhân viên trong Khởi Lạc thật ra rất khinh thường bọn người phòng Hoa Lạc, không cần nói cũng đủ biết lí do là gì rồi.



Một toán nữ nhân viên tiếp tân đi vào, trong đó có một người hay tiếp xúc với Thừa Tuyết, cô gái bên cạnh cô ta khều khều nói to nhỏ gì đó, chốc chốc lại nhìn Thừa Tuyết.



Bọn họ đi lấy thức ăn, vô tình cô ngồi gần đó nghe hết đoạn nói chuyện của bọn họ.



-Là cô ta đúng không?



-Đúng vậy, lúc trước có đến quậy một lần đòi tìm tổng tài, hồi sáng tôi tưởng đến làm loạn nữa ai mà ngờ được làm nhân viên phòng Hoa Lạc ở đây.



-Đúng là xinh đẹp, cô ta ở đây chắc được nâng đỡ rồi.
Cả hai sớm đã không thích nhau, chỉ có thể nói không trừ diệt ngươi thì ta chết, bây giờ Nhị thiếu về Việt Nam chẳng khác nào một núi có hai hổ thống trị. Cuộc ác chiến thật sắp bắt đầu.



-Này, hôm nay chào mừng em quay về nước các anh cứ nói đi đâu vậy.-Viên Hy bất bình chen vào



-Anh quên mất. Không nói việc đó nữa.



-Anh ... Dịch Thiên nói anh có nhiều mĩ nhân bên cạnh có phải không?-Viên Hy hỏi



Nhậm Tử Phàm trừng mắt nhìn Dịch Thiên lại thấy Dịch Thiên giả vờ nhìn chỗ khác ý bảo đừng nhìn tôi.



Nhậm Tử Phàm nghiêng đầu nhìn Viên Hy, anh nói: "Phải."



-Có thể bỏ hết bọn họ không? Em không muốn anh trai em trở thành kẻ đào hoa.-Viên Hy nũng nịu nói



-Được.



Anh không suy nghĩ đã đồng ý.



-Này Tử Phàm, cậu bỏ hết bọn họ nhưng nhường lại cho tớ mĩ nhân hôm đó, ok?



Dịch Thiên nói.



-Tô Thừa Tuyết?



-Phải, là mĩ nhân đó.



-Không, vì tớ sẽ không bỏ cô ta.



Nhậm Tử Phàm chắc chắn.



-Cậu hứa với Viên Hy rồi.-Dịch Thiên phản ánh



Viên Hy mặt có chút tối đi, tức giận hỏi anh: "Anh hứa rồi, sao vẫn giữ lại một người?"



-Viên Hy, ai anh cũng sẽ bỏ trừ cô gái đó.



Viên Hy mím môi không rõ là đang tức giận hay là không ép buộc anh. Mãi một lúc sau Viên Hy mới mở miệng: "Cô gái đó chắc hẳn làm anh rất hài lòng."



-Viên Hy, em là em gái anh có những chuyện em không nên xen vào.



Anh nói xong thì cầm ly rượu lên uống.



Viên Hy mặt trắng đi, hai tay nắm lại rõ ràng là phẫn nộ nhưng kìm chế lại. Sau đó Viên Hy liền hòa hoãn: "Anh, em xin lỗi... em không nên can thiệp vào chuyện riêng tư của anh."



Hai mắt cô rưng dáng vẻ vô cùng biết lỗi.



-Được rồi, chúc mừng em quay về.



Dịch Thiên thấy không ổn thì giơ ly rượu ra nòi một câu trớt quớt lúc đầu đã nói rồi vậy mà giờ lại nói nữa rõ ràng là cố ý xoa dịu không khí.



Anh cũng không bắt bẽ cầm ly rượu đưa ra.



Hai người kia cũng đưa ra cụng ly.