Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 15 : Kẻ xấu đột nhập - Dùng thân thể báo đáp

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Lúc gặp nhau, lại không nhận ra.



- - -



Một thân đồ đen ướt sũng bước trong màn đêm tăm tối lạnh lẽo, tay anh ta ôm bả vai thấm ướt của mình.



Mặc Hàng trán bịn rịn mồ hồ loạng choạng đi trong bóng đêm, anh đi điều tra nội gián trong UP trong lúc tìm đi đến cảng biển lại bị tập kích, đáng lẽ một mình có thể xử gọn không ngờ chúng lại núp sau những chiếc tàu bắn lén.



Anh né được nhưng không may trúng đạn ở bả vai, sau đó liền phóng xuống biển trốn thoát.



Mặc Hàng dựa vào bức tường gần đó, môi anh cắn chặt lại, tay ôm lấy bả vai.



Viên đạn này nói sâu thì không sâu nhưng có thể làm anh mất một khoảng thời gian tịnh dưỡng.



Từ phía xa một cô gái nhỏ tay cầm một lon nước ngọt vừa đi vừa uống miệng còn hát nhỏ.



Cô gái đang đi thì thấy Mặc Hàng mặt mày cau có có vẻ đau đớn lại thấy cả người anh ướt sũng thì có lòng tốt hỏi: "Anh không sao chứ?"



Mặc Hàng ánh mắt nâng lên nhìn cô gái, bộ dạng tuyệt nhiên lạnh nhạt.



Thấy anh không trả lời mình lại nghĩ anh đang bị đau nên không đủ sức nói thì cô lại nói: "Anh có vẻ đang đau đớn đó, hay là thế này tôi đưa anh đến tiệm thuốc gần đây."



-Không cần.



-Anh đừng ngại, để tôi dìu anh đi.



Nói xong cô sốt sắng đặt lon nước ngọt lên đất sát vách tường rồi đặt tay anh choàng vai mình.



Trong lúc vô ý lại đụng trúng vết thương, Mặc Hảng mày nhăn lại gần hơn, mặt cũng đã trắng bệch.



Trong lúc đi đều bị cô gái này làm vết thương đau thêm người cũng gần như rã rời không còn sức mà ngất đi.



Cô thấy anh đột nhiên ngã đầu vào vai mình thấy anh nhắm nghiền mắt hình như là bất tỉnh.



-Này anh ơi... anh... anh ngất rồi sao? Anh...



Cô đưa tay lên đặt vào mũi anh, vẫn còn hơi thở nha.



Không còn cách nào cô đành dìu anh về nhà mình.



Lúc Mặc Hàng tỉnh lại thì đã là hai ngày sau, viên đạn ngay vai đã được lấy ra còn được băng bó lại, anh nhìn căn phòng trước mặt. Hoàn toàn xa lạ.



Đây chỉ là một gian phòng nhỏ, giường cũng là lót nệm dưới sàn đất, ngoài ra chỉ còn một chiếc tủ đồ.



-Bà bà, con về rồi, hôm nay con có mua một ít hồng cho bà này.



Từ ngoài sân vang lên tiếng nói của cô gái trẻ, Mặc Hàng gượng đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra.



Cô gái đó là người đêm đó muốn đưa anh đến nhà thuốc lại cứ đụng vào vết thương của anh làm anh ngất đi. Là cô ta đưa anh về đây sao?



Mặc Hàng nhớ ra gì đó thì nhìn khắp phòng tìm kiếm gì đó lại không tìm thấy liền kéo cửa đu ra khỏi phòng.



Đúng lúc cô đang định vào xem anh thế nào, thấy anh đi ra thì nói: "Anh tỉnh rồi sao? Đã khỏe hơn chưa?"



-Là cô đem tôi về? Cô không sợ tôi là kẻ xấu hay sao? Dù sao tôi cũng đang bị thương do súng gây ra?



-Theo cảm giác, cảm giác nói anh không phải kẻ xấu.-cô ngây ngô nói



-Đừng dựa theo cảm giác bởi vì cảm giác có thể đánh lừa con người. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô đã cứu tôi.



-Thấy anh bị thương tôi không thể bỏ đi được, nên tiện tay giúp thôi.



-Cô tên gì?



-Tư Nguyên.



Mặc Hàng như muốn nhớ lâu một tí thì lẩm bẩm tên cô trong miệng, sau đó nói: "Khi nào khó khăn hãy đến bar Louis tìm tôi, tôi họ Mặc tên một chữ Hàng."



-Mặc Hàng... được. Nhưng anh định đi sao?



-Phải. Đồ của tôi!??



-À tôi xếp để trong tủ anh đợi tôi đi lấy.



Tư Nguyên chạy đi lấy đồ cho Mặc Hàng, bộ đồ đã được Tư Nguyên giặt sạch sẽ.



Mặc Hàng cầm lấy đi vào phòng thay đồ lục ở túi áo thấy đồ đạc vẫn còn nguyên thì không nghi ngờ về cô gái Tư Nguyên này nữa.



Thấy Mặc Hàng ra Tư Nguyên đã cầm sẵn lon nước ngọt đưa tới mặt anh: "Cho anh."



Mặc Hàng cầm lấy chỉ cảm ơn một cái thái độ vẫn xa lạ lạnh nhạt.



Mặc Hàng vốn không nói nhiều chỉ nhìn Tư Nguyên rồi rời khỏi.



Tư Nguyên quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn của Mặc Hàng vô ưu vô lo cười tới ngây ngốc.



- - -



Hai ngày qua đối với Thừa Tuyết trôi qua khá lặng lẽ trong tập đoàn đôi lúc có lời ra tiếng vào nhưng mà cô không mấy quan tâm tới.



Hôm nay Thừa Tuyết đến chỗ đoàn phim quay phim, lúc tới nơi thì Mộc Ngân và Hướng Luật đang đóng.



Thừa Tuyết không muốn làm họ phân tâm nên đứng bên ngoài nhìn họ đóng.



Mãi một lúc sau đạo diễn hô to cắt một tiếng tất cả mới giải lao chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.



Mộc Ngân vuốt mái tóc mình khi ngẩng đầu lên thì thấy Thừa Tuyết. Ánh mắt phức tạp có trốn tránh, áy náy, hối hận và không dám tin.



-Thừa Tuyết... là em sao? Mấy tuần nay không thấy em, anh rất lo lắng.-Hướng Luật thấy cô thì vội nắm lấy cô nói



-Đã làm anh lo lắng rồi, em không sao.-Thừa Tuyết cười trừ, cũng không rút tay về



-Diệc Thuần nói em muốn nghỉ phép dài hạn để đi du lịch, có thật không?



Thừa Tuyết thoáng nhìn Diệc Thuần, cũng hiểu là lí do của Diệc Thuần viện ra, cô cũng hợp tác theo: "Phải, em muốn có ý tưởng cho kịch bản lần sau nên đi đâu đó cho thoải mái."



-Anh cứ sợ em xảy ra chuyện, lúc ở Victoria anh lo Nhậm Tử Phàm lại gây khó dễ cho em, nghe em nói như vậy thì anh cũng an tâm.-Hướng Luật thở phào nhẹ nhõm



-Anh đừng đa nghi quá, em chẳng qua muốn thư giản một tí thôi cũng không có gì to tát, không cần lo cho em như thế.



Ngẩng đầu lên thấy Mộc Ngân đứng phía sau Hướng Luật, cả hai im lặng nhìn nhau cũng không cười một cái, không gọi nhau một lời.



Lúc cảnh quay kết thúc cũng là giữa trưa, khi ấy Diệc Thuần và Hướng Luật đã quay về trước, còn Mộc Ngân và Thừa Tuyết lại đến công viên Rosso.



Dưới một màu vàng rực, hai cô gái ngồi trên băng ghế đá, không nói chuyện chỉ im lặng ngồi cùng nhau, như hai kẻ xa lạ cùng ngồi trên một băng đá.



Một lúc lâu Mộc Ngân cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu vẫn khỏe chứ?"




Có tiếng bước chân...



Thừa Tuyết giật mình đặt ly cafe đang pha dở của mình vòng ra phía sau núp dưới bàn thạch, tiếng bước chân vẫn dồn dập vang lên, là hai người.



Không còn tiếng bước chân, Thừa Tuyết nín thở hơi chồm dậy thì lặp tức núp trở lại khi thấy Nhậm Tử Phàm cùng Mặc Phong đứng ngay cạnh bàn thạch cô đang núp.



Không phải cô may mắn thế chứ?



-Mặc Hàng thế nào rồi?-giọng Nhậm Tử Phàm vang lên



-Vết thương cũng đã lành, Mặc Hàng có đưa cho tôi một con chip, bên trong có tư liệu những thứ chúng ta cần.-Mặc Phong đáp



-Nói với Mặc Hàng làm tốt lắm, tôi cho cậu ấy ba ngày nghỉ phép muốn đi đâu thì tùy cậu ấy.



-Tôi biết rồi.



Nhậm Tử Phàm định rời đi thì bị hương cafe thu hút, ánh mắt xanh lam dịch chuyển chuẩn xác nhìn thấy ly cafe đang pha dở kia.



-Kim Mễ đã đến rồi sao?



-Không biết.



Nhậm Tử Phàm bước tới tay vươn ra cầm lấy ly cafe đưa lên mũi ngửi, sau đó hạ xuống.



Tay mở nắp đựng đường ra, bỏ vào hai viên sau đó khuấy đều chiếc cốc.



-Chiếc cốc này thật ngộ nghĩnh. Cứ như là của trẻ con.-Mặc Phong cười cười nói



-Bên ngoài nhìn như vậy, cafe bên trong lại rất đậm đà. Là cafe pha theo kiểu Uyên Ương.-Nhậm Tử Phàm dễ dàng nhận ra



-Uyên Ương??? Có loại cafe này sao?



-Chính là cafe để thêm một ít sữa, sữa không nên để nhiều, khi uống nếu thấy chưa đủ ngọt thì bỏ thêm hai viên đường.



Thật ra đây chỉ là cách pha cafe đơn giản, đơn giản đến mức ai cũng có thể pha, nhưng cái tên Uyên Ương là do mẹ anh đã đặt, bởi vì mỗi lần pha bà đều cùng ba anh ngồi uống, cafe hòa cùng sữa thơm ngon béo ngậy, ngồi trong vườn tận hưởng hương vị cuộc sống, thật sự rất mơ mộng và lãng mạn.



-Lâu rồi không uống, trước giờ đều là cafe, hôm nay để thêm tí sữa lại thấy là lạ.



-Vậy thì phải xem chủ nhân của chiếc ly này là ai, bảo người đó mỗi ngài pha cho anh.



Nhậm Tử Phàm cầm ly lên uống thử một ngụm, hương vị, liều lượng sữa bỏ vào thích hợp, thật làm anh nhớ mùi vị trẻ thơ lúc nhỏ.



-Hôm nay Nhị thiếu về Việt Nam phải không?-Nhậm Tử Phàm đặt ly cafe xuống



-Phải. Chuyến bay hạ cánh lúc 9h sáng hôm nay.



-Đón tiếp chu đáo một chút, tốt nhất là để lại ấn tượng.



Nhậm Tử Phàm vỗ vai Mặc Phong, sau đó cầm luôn ly cafe cầm đi.



Không lâu sau Mặc Phong cũng rời đi.



Thừa Tuyết thấy tình hình yên lặng đi, ngóc đầu lên thì thấy không có ai, ly cafe của mình cũng bị lấy đi mất. Thừa Tuyết len lén đi ra khỏi phòng pha cafe chạy vào thang máy nhấn xuống tầng ba mươi.



Đúng là suýt nữa cô đứng tim chết mà.



Thừa Tuyết rũ rượi quay về phòng làm việc, tất cả đều đã vào vị trí bắt đầu công việc.



-Thừa Tuyết, nãy giờ cậu đi đâu vậy?-Diệc Thuần đợi cô ngồi vào ghế hỏi



-Pha cafe.-cô chống cằm nói



-Vậy cafe đâu?



-Mất rồi. Đến ly cũng không còn.



-Sao lại mất?



-Bị lấy đi, lấy đi trắng trợn luôn ấy.



-Là ai lấy? Để tớ đi đòi lại.-Diệc Thuần ưỡn ngực nói



-Là...



Thừa Tuyết nhìn xung quanh thấy có nhiều người thì thì thầm vào tai Diệc Thuần: "Là Nhậm Tử Phàm."



-Cái gì...



Diệc Thuần định hét lên ba chữ kia thì ngậm miệng lại, nói nhỏ vào tai cô: "Vậy thì bỏ cái ly đó đi, tớ mua cho cậu cái ly mới."



Thừa Tuyết phì cười, sau đó lắc đầu nói: "Làm việc thôi."



- - -



Trong căn phòng V.I.P của khách sạn nổi tiếng ở thành phố, căn phòng rộng lớn thoáng đãng, nam nhân nằm trên chiếc giường lớn.



Một cô gái từ trong nhà tắm bước ra, trên người quấn một chiếc khăn.



Cô gái bước tới giường, bàn tay vuốt ve lồng ngực cường tráng của anh ghé sát vào tai anh thì thầm: "Tối qua anh rất tuyệt."



Anh ta bắt lấy cánh tay cô gái, cũng không mở mắt ra: "Thay đồ rồi đi đi, bổn Nhị thiếu ghét nhất những kẻ lôi thôi như cô."



Không lưu tình, đều là lạnh nhạt.



Cô gái có vẻ tức giận, đứng lên thay đồ không quên giậm chân lên sàn nhà mới bỏ đi.



Nam nhân nằm một lát bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, cuộc gọi thứ nhất anh không nghe, cuộc thứ hai bị anh xem như không nghe thấy, đến cuộc thứ 3 mới bắt máy.



Anh càu nhàu: "Chuyện gì?"



[...Đã điều tra về cô gái Nhị thiếu cần biết, tôi sẽ gửi qua cho cậu...]



-Còn gì không?



[...Giống như Nhị thiếu dự đoán, chín giở hôm nay ở sân bay có một đám người đến nổ súng, mục tiêu tôi đoán là cậu...]



-Là tên Phàm thiếu làm?



[...Phải...]



-Tiệc chào đón ta mời Phàm thiếu còn phải cảm ơn hắn ta vụ ở sân bay.



[...Tôi biết rồi...]



Người bên kia không còn gì báo cáo thì cúp máy, nam nhân nằm dài trên giường, bày ra bộ dạng lười nhác.