Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 16 : Sai vặt

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Tiếng giày cao gót vang lên tất cả mọi người đều chú ý đến người con gái mới bước vào, nam thì si mê nhìn, nữ thì ngưỡng mộ nhan sắc của cô gái.



Nhưng tất cả đều có chung một câu hỏi, cô gái đó là ai?



Khi cô gái bước vào thang máy, cánh cửa khép lại, tất cả nhân viên đều bắt đầu to nhỏ bàn tán, cả đại sãnh nhất thời ồn ào hơn bình thường.



Cô gái đó đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của mọi người.



Cô dừng trước cửa phòng marketing, đôi môi phết lớp son đỏ gợi cảm cong lên.



Cô đứng được vài giây thì đi vào trong lặp tức ánh nhìn của nhân viên trong phòng marketing đều nhìn cô đơm đơm.



-Xin chào, tôi là trưởng phòng mới, Viên Hy.



Viên Hy hơi cong lên thành một đường tuyệt mỹ, ánh mắt đảo xung quanh nhìn mọi người.



-Là trưởng phòng mới sao?



-Xin đẹp thật đó.



-Giới thiệu một ít về mọi người đi.-Viên Hy vẫn duy trì nụ cười nói



Một người con gái gương mặt dễ nhìn, trang điểm lòe loẹt đứng lên gương mặt không mấy dễ chịu, cô ta nói: "Tôi là phó phòng ở đây Huỳnh San, kia là Thanh Thanh, Tú Uyên, Lâm Duy và Quốc Thái."



-Chào mọi người, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.-Viên Hy gật đầu một cái



Viên Hy không nói thêm đi qua đám nhân viên trong phòng mở cửa phòng trưởng phòng vào trong.



-Này này, trưởng phòng mới đẹp thật đó.



-Đúng vậy nha, nói chuyện cũng rất dễ chịu.



-Các người ồn cái gì, lo làm việc đi.-Huỳnh San bực tức la



Tất cả nhân viên khác im đi, cúi đầu vào chiếc máy tính.



Huỳnh San bức bội đứng lên, nên gót giày đi ra khỏi phòng marketing.



Nhân viên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn nhau, người thì cười người thì trề môi.



-Rõ ràng là ganh tị với nhan sắc với trưởng phòng mới.



-Đúng vậy nha, với lại tôi thấy Huỳnh San không làm được trưởng phòng nên mới tức giận như vậy.



-Tất nhiên, trưởng phòng mới này là do đích thân tổng tài chọn vào mà.



Trong tập đoàn các nữ nhân viên ai mà không mong được tổng tài "chiếu cố", bọn họ cũng không ngoại lệ, cô trưởng phòng mới này được tổng tài chọn vào đây, một bước đã làm chức trưởng phòng nên đối với mọi người đa số có chút kiêng nể, sợ rằng cô có tổng tài nâng đỡ.



Mà Huỳnh San là phó tổng đã hai năm vẫn không được thăng chức nên đối với việc này rất bất mãn, mà còn ganh ghét với Viên Hy.



- - -



Thừa Tuyết vốn là đang làm việc, bên ngoài cửa lại có một cô gái xinh đẹp, cô gái mặc vest trắng áo sơ mi đen, tóc búi cao, khuôn mặt dễ nhìn.



Cô gái đó thấy Thừa Tuyết nhìn mình thì mỉm cười, tay ngoắc cô.



Thừa Tuyết chỉ mình, thấy cô gái gật đầu thì đẩy ghế ra đứng dậy.



-Cô là?-Thừa Tuyết đi ra hỏi cô gái



-Xin chào, tôi là Mandy là thư ký của tổng tài.-cô gái tên Mandy nói



-Có... có việc gì sao?



-Tổng tài muốn gặp cô. Ngài bảo cô lên phòng tổng tài liền.-Mandy trước sau vẫn là thái độ ôn hòa
-Vâng.



Trình Ngụy đặt ly nước trắng xuống bàn, ánh mắt nhìn cô chăm chăm. Chiếc thẻ đó là thẻ bạch kim, một cô gái bình thường như cô mà có được thì chắc chắn do Nhậm Tử Phàm cho.



Trình Ngụy cười nhạt nhẽo.



-Cô giàu thật, có cả thẻ bạch kim.-Trình Ngụy như cố ý nói



-Là thẻ của một tên rất đáng ghét, không phải của tôi.



-Vậy sao? Đáng ghét đến thế nào?-Trình Ngụy hứng thú hỏi



-Chính là ngoài rất đáng ghét thì là rất rất rất đáng ghét.



Thái độ của cô rất thật nha, như muốn cấu xé người cô đang nói đến.



-Anh ta làm gì cô sao?



-Anh ta... anh ta là cấp trên nhưng cứ sai khiến tôi nên tôi rất ghét anh ta.



Thừa Tuyết uống một ngụm nước, suýt nữa là nói ra rồi.



-Nói về anh đi, anh đang làm ở đâu?



-Tôi đang... thất nghiệp.



Trình Ngụy suy nghĩ gì đó mới nói ra hai từ thất nghiệp.



-Vậy thì anh không sống nổi trong thành phố này rồi.



-Vì sao?



-Anh nghĩ xem, anh không tiền không công việc không nhà, anh chết chắc.



-Sao cô biết tôi không tiền không nhà?



-Anh đúng là ngốc mà. Anh không công việc làm sao có tiền, không tiền làm sao có nhà?



-Thừa Tuyết, cô đoán hay thật.



Trình Ngụy muốn cười nhưng kìm nén.



-Cô nên thấy tôi đáng thương mà nuôi tôi đi. Thân thể của tôi chờ cô đến lấy.



Thừa Tuyết đúng là chưa bao giờ gặp ai biến thái như Trình Ngụy, cô vuốt trán đã hiện lên hai vạch đen của mình.



-Làm ơn đi... thân thể anh tôi thèm vào.



-Tôi nói rồi cô cứu tôi mà tôi không có gì ngoài thân thể này nên nó là của cô.



Thừa Tuyết quả là cứng họng.



-Biến thái.



Thừa Tuyết không thêm lời, thấy phục vụ đi ra đem phần mì và thẻ tín dụng đưa mình, lại nhìn đồng hồ thấy đã trễ, cô đứng lên nói: "Tôi phải đi rồi, tạm biệt."



-Này đừng đi luôn nhé, thân thể tôi còn chờ cô đến lấy đó.



-Khi nào gặp lại hãy tính.



Vừa nói xong thì người cũng đã đi mất, Trình Ngụy cười lạnh không rõ cảm xúc. Chỉ đơn giản là nhếch môi cười.



-Thật là thú vị!!!