Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 17 : Phục kích

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Thừa Tuyết hối hả chạy về Khởi Lạc, tay cầm phần ăn như thi maratông chạy lên phòng tổng tài.



Thừa Tuyết thở hì hục mở cửa ra: "Của anh... tổng tài."



Cô chuyển từ ngữ khi thấy có một cô gái đang trong phòng anh. Cô gái đó nghe có người vào thì quay đầu nhìn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.



Thừa Tuyết đặt phần ăn lên bàn, ngẩng đầu lên vừa vặn chạm mặt Viên Hy.



-Là em!?



Thừa Tuyết vui mừng khi nhận ra Viên Hy.



Viên Hy nhìn cô, nhớ đến cô gái đụng trúng mình ở Rosso còn khi nghe tên cô thì khóc sướt mướt, thì kêu lên một tiếng.



-Chị cũng làm ở đây sao? Thật trùng hợp.



-Em làm ở đây sao? Chẳng phải em chỉ vừa mười tám thôi sao?



-Sao chị biết em mười tám?



-Cái đó... chị đoán thôi, thấy em còn trẻ.-Thừa Tuyết gãi đầu nói



-Chị làm ở phòng nào? Em làm ở phòng marketing.



-Chị làm ở phòng Hoa Lạc, công ty nhỏ trong tập đoàn Khởi Lạc.



Nhậm Tử Phàm cầm ly cafe trên tay đặt ly xuống bàn, nói: "Nếu không còn gì cô về làm việc đi."



-Ờ.



Thừa Tuyết không phải luyến tuyến anh, mà là muốn ở lại nói chuyện với Viên Hy, đứa bé lúc nhỏ mà cô hay chơi đùa lại rất kháu khỉnh đáng yêu bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, Thừa Tuyết chỉ muốn cùng Viên Hy làm chị em như lúc trước.



-Khi nào rãnh chị tìm em.



-Vâng ạ.



Thừa Tuyết đi được vài bước thì quay đầu lại nói nhỏ với Viên Hỷ: "Nhớ nhà."



-Vâng ạ.



Thừa Tuyết cười tươi tắn, đúng lúc quay đi chạm phải gương mặt lạnh tanh của Nhậm Tử Phàm thì cười hì hì rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng.



Viên Hy buồn cười với thái độ của cô.



-Anh, chị ấy thật dễ thương, em chỉ gặp chị ấy có một lần mà đã thấy rất thân thiết, giống như đã gặp và quen biết rất lâu.-Viên Hy cười thú vị nhìn anh



-Sau này đừng tiếp xúc nhiều với cô ta.-anh không hài lòng



-Vì sao chứ? Chị ấy dường như rất thích em, em cũng thấy mình hợp với chị ấy.



-Những cô gái như cô ta, em không hiểu được trong lòng cô ta đang suy tính điều gì đâu.



-Em biết rồi.



Mặc dù Viên Hy không hiểu rõ vì sao anh lại căn dặn mình tránh xa Thừa Tuyết nhưng mà từ nhỏ Viên Hy đã rất nghe lời anh, bây giờ cũng thế.



. . .



Không hiểu vì sao hôm nay khi tan sở thì Nhậm Tử Phàm lại đến Hàn Lâm, Thừa Tuyết vốn là đang ăn cơm thấy anh vào thì suýt nữa nghẹn.



Cô cứ tưởng anh không đến nữa chứ?



-Anh...



Thừa Tuyết đặt chén cơm cùng đũa xuống, không rõ nên nói gì.
-Lạc rất thích lá này, nhìn nó tôi lại nhớ đến nó.



Thừa Tuyết không biết lời anh nói có hàm ý gì hay không?



-Có biết vì sao những chuyện của cô và Lạc tôi đều biết hay không?



Thừa Tuyết lắc đầu.



-Lạc lúc nào đến thăm tôi cũng kể rất nhiều thứ đặc biệt là về cô, kể cả hai người yêu nhau khi nào, có kỉ niệm lời thề ước gì Lạc đều kể lại cho tôi.



Anh đặt chiếc lá về vị trí cũ, gấp sách lại để lên giá.



"Có người rất thích nghe anh kể chuyện chúng ta đấy. Em đoán xem là ai?"



"Dì Khiêm... bác Khiêm... hay Tiểu Hy..."



"Đều không phải."



"Vậy là ai chứ?"



"Người mà rất yêu thương anh và em, em cũng rất thích người đó."



"Là ai cơ chứ?"



"Sau này em sẽ biết."



Thì ra lúc đó người Khiêm Lạc nói là anh.



Ngay từ đầu anh đã có kế hoạch... chỉ còn đợi cô lọt tròng mà thôi.



Thừa Tuyết cười chua xót sau đó nằm xuống giường.



-Tôi sẽ nhanh dọn đến Ngự Biệt Uyển, ngày mai tôi muốn vào bệnh viện thăm mẹ tôi.



-Được, chỉ cần cô nghe lời tôi tôi sẽ không làm khó cô.



Cô hơi nhếch môi cũng không hiểu vì sao lại đau lòng, lồng ngực như có tảng đá đè lên rất khó thở.



. . .



-Nhị gia chuyện...



Nam nhân giơ tay lên chặn lời người kia báo cáo. Vẻ mặt hiện lên tà mị.



-Nên cho mọi người biết ta đây đã về Việt Nam rồi. Càng nhiều người biết càng tốt.



-Vâng, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc dành cho ngài.



-Ta chỉ muốn cho mọi người biết, không phải một mình Nhậm Tử Phàm có thể một tay che trời.



Ý khiêu chiến đã quá rõ ràng.



-Nhị thiếu yên tâm.



-Tốt. Nhớ viết thiệp mời Nhậm Tử Phàm "tốt" một tí.



-Vâng.



Người kia được phân phó thì lui ra chuẩn bị, nam nhân dưới ánh sáng môi mỏng lộ ra nụ cười quỷ dị cùng lạnh lẽo.



-Để xem ngươi thắng hay ta thắng.



Nụ cười càng lúc càng lạnh giá, hàn khí trong phòng tăng lên đột ngột.