Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 18 : Nội phản

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Tiếng roi da đánh vào da thịt vang lên từng đợt dồn dập, tiếng kêu đau đớn như xé rách màn đêm.



-Tha cho tôi đi... tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.



Người nam nhân bị treo trên một chiếc giá, hai tay giang ra bị dây thừng cột lại, cả người máu me, dấu roi in hằn trên da. Người này là người duy nhất còn sống trong đám người tối qua.



-Muốn tha? Vậy mau nói là ai kêu ngươi ám sát Phàm thiếu.-Mặc Hàng mân mê chiếc roi da kia, giống như nâng niu thú cưng



Nếu không phải nhận được tin có kẻ đến Hàn Lâm ám sát anh, Mặc Hàng cũng không quay về, dù sao Mặc Hàng cũng không muốn nghỉ phép.



-Tôi... tôi không biết... không ai sai chúng tôi cả.



Bởi vì hắn ta biết, hắn ta khai ra cũng chết mà không khai cũng chết.



-Ngươi có mắt nhìn thấy roi da này, nhưng nó lại không có mắt đâu.-Mặc Hàng cười lạnh lẽo



-Tha cho tôi... không ai sai tôi cả.



-Thật là mạnh miệng.



Mặc Hàng quay người đi, đi được một bước thì nhanh như chớp quay lại giơ roi da cao lên quất thẳng vào người tên đó. Hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng.



Từng đợt roi da hạ xuống, giống như lưỡi dao cắt thịt, máu tươi đổ ra loang lổ, cảnh tượng thất đáng sợ.



Đây là Ngục Tối ở UP, cách thức trừng trị và hình phạt đều như tra tấn ở địa ngục.



Xung quanh Ngục Tối bốn bề đều là tường đá, không ánh sáng chiếu vào, chỉ có ánh lửa thắp sáng, mọi thứ đều tối tăm u ám lạnh lẽo.



Cửa sắt mở vang lên tiếng "két" một cái, hai người đàn ông từ ngoài bước vào.



Nhậm Tử Phàm một thân màu đen, áo khoác đen dài phủ bên ngoài, tay đeo găng tay da lẫm liệt bước vào.



Xung quanh hắn đều là hàn khí, ánh mắt sắc nhọn như chim ưng.



Mặc Hàng thấy Nhậm Tử Phàm và Mặc Phong bước vào thì dừng tay.



-Phàm... Phàm thiếu, cầu xin anh tha cho tôi...-hắn ta đau đớn xin tha



Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế đối diện hắn ta, ánh mắt trầm xuống.



-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?-Nhậm Tử Phàm không có cảm xúc gì ngoài lạnh lẽo



-Nhị... Nhị thiếu... ???



-Nhị thiếu cũng thật biết huấn luyện thuộc hạ, quả là cứng miệng.



Nhậm Tử Phàm đứng lên, đi đến đứng trước mặt hắn ta, sau đó bảo người thả hắn ta ra.



Người đó đứng cũng không vững, máu me đầy mình lết đến bên chân anh.



-Xin anh... tha cho tôi... làm ơn...



Nhậm Tử Phàm vẫn là như cũ, môi chỉ hơi nhếch lên.



-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?



Nhậm Tử Phàm lặp lại một lần nữa.



-Hôm... hôm kia, về trước dự định một ngày.



Nhậm Tử Phàm cười lạnh một tiếng, sau đó đạp hắn ta ra khỏi mình.



Mặc Hàng mặt lạnh như băng tay đưa tới thắt lưng lấy súng ra.



-Cầu xin anh... tha cho tôi... cầu xin anh...


"Cảm nhận, cảm nhận cho tôi biết anh không phải kẻ xấu."



"Cho anh nè, uống nước ngọt sẽ thấy ngọt ngào."



"Tôi tên... Tư Nguyên."



Tư Nguyên... !!???



Mặc Hàng ánh mắt trừng to, ngay sau đó chĩa súng bắn năm tên kia, lợi dụng thời cơ liền chạy vào trong nhà.



Người trong nhà nghe tiếng súng thì giật mình, ông Bình hoảng sợ đi ra cửa sổ thấy một toán người áo đen đi vào.



Tư Nguyên cũng bị tiếng súng làm giật mình, liền đỡ bà mình ngồi dậy.



-Tư Nguyên, mau đưa bà con chạy đi.



-Ba, có chuyện gì?



-Không có thời gian giải thích đâu, mau đưa bà con chạy mau.



Tư Nguyên đỡ bà mình đứng lên, nghe theo lời bà mình dẫn bà đi.



Mặc Hàng đạp cửa ra, nhìn thấy ông Bình đứng trước mặt, dáng vẻ rất lo sợ.



-Ông là người lái xe của Bạch lão?-Mặc Hàng hỏi



-Phải.



-Đi theo tôi.-Mặc Hàng tiến tới



Mặc Hàng đang đi thì dứng lại, sau đó quay đầu nổ súng ra phía cửa.



Năm tên áo đen kia nhanh chóng tránh đi, cũng giơ súng bắn.



Tư Nguyên lo cho cha mình liền kêu bà mình tạm thời núp trong tủ quần áo.



Tư Nguyên chạy ra thì nhìn thấy một trận đấu súng, năm tên cùng bắn một người.



Tư Nguyên chạy đến ba mình, kéo ông: "Ba, mau chạy đi, bọn họ sẽ giết cha."



-Con gái, con mau chạy đi, ba chạy không thoát đâu.-ông Bình đẩy con gái đi



-Không, ba đi cùng con và bà đi.



Một tên áo đen chạy đến, giơ súng ngay ông Bình, ông Bình nhận ra liền đẩy Tư Nguyên ra cầm lấy họng súng.



-Mau chạy đi, Tư Nguyên, chạy đi.



Ông Bình tay vẫn giữ họng súng, hét lên bảo cô bỏ chạy đi.



-Ba... ba, buông ba tôi ra.



Tư Nguyên chạy đến đánh tên áo đen kia, hắn ta cau có liền hất tay cô ra làm Tư Nguyên ngã xuống đất.



_Pằng



Một tiếng súng lớn nổ lên, Tư Nguyên trợn mắt nhìn ba mình, từ lồng ngực ông chảy ra dòng máu đỏ tươi, ông nhìn cô vô cùng đau đớn, ánh mắt còn hiện lên bảo cô chạy đi.



Miệng ông lẩm bẩm hai từ: "Dây chuyền."



-Ba... baaaa...



Tư Nguyên hét lên như xé nát không gian đêm yên tĩnh, Mặc Hàng nhìn ông Bình bị bắn chết nằm trên sàn nhà, Tư Nguyên khóc thét trên nền đất.



Anh mím môi, ánh mắt hung hãn xông ra đánh từng tên một, mỗi một quyền một cước đều như lấy mạng người, súng cũng không ngừng nạp đạn không ngừng bắn.