Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 19 : Ngự Biệt Uyển

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


-Ba... baaa... đừng bỏ con lại... ba đừng chết mà...



Tư Nguyên khóc hét lên chạy đến ôm ba mình.



Đáng tiếc, ông Bình đã trút hơi thở cúi cùng, máu ông vây bẩn cả áo của Tư Nguyên, nhuộm một màu đỏ tươi.



Tên áo đen nhắm súng ngay Tư Nguyên, Tư Nguyên liền đứng dậy quay đầu bỏ chạy hắn ta nhanh chóng đuổi theo.



Mặc Hàng nhìn thấy liền xử nhanh bốn tên kia chạy theo.



Tư Nguyên chạy vào phòng dẫn bà từ trong tủ quần áo ra liền đỡ bà chạy ra.



Tên áo đen đuổi đến nơi, Tư Nguyên cùng bà mình lùi về trong phòng.



-Đừng giết bà tôi... xin anh đừng giết bà tôi...-Tư Nguyên cầu xin



-Ba cô để con chip ở đâu?-hắn ta giơ súng về phía cô hỏi



-Con chip?? Con chip nào chứ? Tôi không biết... anh tha cho bà tôi đi.-Tư Nguyên không hiểu hắn ta nói gì



-Mau đưa con chip ra.



-Tôi thật sự không biết mà.



Hắn ta tiến lên nắm lấy cổ tay cô, Tư Nguyên sợ hãi nhìn hắn ta, bà cô bị hắn ta hất ra té xuống sàn



-Bà... anh thả tôi ra... tôi không hiểu anh nói gì cả.-Tư Nguyên vặn tay mình



-Mau giao con chip ra.-hắn ta lặp lại



-Tôi thật không biết.



-Mau thả cô ấy ra.



Mặc Hàng đứng ngoài cửa chĩa súng ngay tên áo đen lạnh lùng ra lệnh.



Tên áo đen di chuyển đứng phía sau Tư Nguyên ngay sau đó đặt súng ngay thái dương cô.



-Là Bạch lão sai ngươi đến đây đúng không?-Mặc Hàng vẫn giơ cao súng tiến vào trong



Khi ánh sáng chiếu vào hắt lên khuôn mặt anh, Tư Nguyên mới nhận rõ ra là anh, trong lòng có rất nhiều khúc mắc nhưng mà vì đau lòng mà không còn tâm trạng nghĩ đến.



-Ngươi là ai?-hắn ta hỏi



-Mặc Hàng.-Mặc Hàng cười lạnh nói tên mình



-Sát thủ... sát thủ giỏi nhất UP... !??



Hắn ta nghe tên Mặc Hàng thì run sợ, tay cầm súng run rẩy.



Mặc Hàng là ai ai không biết chứ? Nói Mặc Hàng không thể nói buông tha thì thà tin Mặc Hàng lấy mạng người không chớp mắt.



-Ngươi là người của Bạch lão cũng được xem là thành viên trong UP, không ngờ hôm nay có kẻ phản bội UP ngươi lại giết người có thể làm chứng Bạch lão là kẻ nội phản.-Mặc Hàng hừ lạnh khinh khi



Hắn ta lặng thinh, Mặc Hàng nhếch mép tiến lên thêm: "Nếu ngươi chịu đứng ra làm chứng Bạch là kẻ chủ mưu đằng sau, ta sẽ xin Phàm thiếu tha cho ngươi con đường sống."



Hắn ta dường như suy nghĩ gì đó, thấy Mặc Hàng đã tiến lên thêm thì giơ súng về phía anh: "Ngươi đứng yên, ta sẽ không nghe lời ngươi. Ngươi nổi tiếng giết người máu lạnh lại đi xin tha cho tôi sao? Nếu ngươi còn tiến lại đây ta bắn chết bà cháu họ."



Mặc Hàng từ trước đến giờ đi giết người đều không bị uy hiếp, trường hợp này cũng không ngoại lệ, Mặc Hàng cười nhạt nhẽo bước lên thêm.



-Ngươi đứng lại, ta sẽ bắn thật đó.-hắn ta chĩa súng vào bà Tư Nguyên
-Viên Hy, anh em không nói với em sao?-Thừa Tuyết giật mình hỏi



-Nói gì ạ?-Viên Hy không hiểu



-À... chị là...



-Viên Hy, trễ rồi về phòng đi.



Cô định nói thì Nhậm Tử Phàm đã mở cửa vào hai tay đút trong túi quần ra lệnh cho Viên Hy.



-Anh... em muốn nói chuyện với chị ấy.-Viên Hy nũng nịu nói



-Về phòng, anh muốn em ngủ sớm, ngủ trễ không tốt cho sức khỏe.-Nhậm Tử Phàm nghiêm lạnh nói



-Anh...



-Đừng cãi lời anh, em biết rõ mà.



Viên Hy bộ dạng uất ức đứng lên đi qua anh.



-Anh thật khó hiểu.



Viên Hy bỏ lại câu đó thì bước ra khỏi phòng, hai tay vô thức siết chặt.



Nhậm Tử Phàm không mấy chú tâm đến câu nói của Viên Hy. Anh sải bước chân lại chỗ Thừa Tuyết đang ngồi trên giường.



Thừa Tuyết nhìn anh, vẫn bị ánh mắt anh cuốn vào vòng xoáy sâu thẳm khó đoán kia.



Anh dừng trước mặt cô, bàn tay anh vươn ra giữ lấy cằm cô nâng nhẹ lên, đôi mắt anh sáng quắc nhìn khuôn mặt cô, như muốn nhìn cho kĩ.



Thừa Tuyết nhìn anh, có cảm giác như mình bị hút vào đôi mắt xanh ấy của anh.



-Vừa rồi cô định nói gì với Viên Hy?



-Nói...!? Tại em ấy hỏi tôi...



-Cô định cho em ấy biết chính cô hại chết ba mẹ và anh trai của em ấy sao? Nói cho em ấy biết chính cô hủy hoại gia đình của em ấy?



Hai mắt anh đỏ bừng, ánh mắt sòng sọc hai tay anh giữ chặt vai cô.



-Không có... tôi không nghĩ đến sẽ làm tổn thương em ấy.-Thừa Tuyết sợ hãi lắc đầu



-Không có??? Viên Hy từ nhỏ đã mất ba mẹ, gia đình trong phút chốc mất hết đối với em ấy là một cú sốc lớn, tôi không muốn Viên Hy vì một chút việc trở nên kẻ nhẫn tâm mưu mô như cô.



Lời anh nói như dao nhọn đâm vào tim cô. Cô nhẫn tâm mưu mô??? Phải rồi, cô là kẻ xấu xa nhất, ít nhất trong mắt anh.



-Phải, Viên Hy là một cô gái trong sáng đơn thuần, tính tình lương thiện không nên vì tôi trở thành kẻ mưu mô toan tính.-Thừa Tuyết cười giễu chính mình



-Biết là tốt. Ở Ngự Biệt Uyển này cô tốt nhất làm chuyện gì cũng nên chừng mực, chỉ cần một sơ suất nhỏ tôi cũng có thể biết.



-Tôi biết. Anh không cần lo.



Anh buông hai tay ra, đứng thẳng người dậy từ trên cao nhìn xuống cô.



-Nếu anh chỉ muốn nói như vậy thì anh có thể ra rồi, tôi còn phải sắp xếp đồ đạc.



Nhậm Tử Phàm dường như có tức giận nhưng lại không thể hiện ra, anh quay phất người bỏ ra ngoài.



Thừa Tuyết nhắm mắt, mạnh mẽ cắn chặt môi kìm nén nỗi đau trong lòng không cho nước mắt chảy ra.