Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 20 : Không phải em gái

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Sáng sớm hôm sau Thừa Tuyết thức dậy từ tờ mờ sáng, lúc cô rời khỏi Ngự Biệt Uyển cũng không ai biết. Thừa Tuyết một mình đến công viên Rosso ngồi trên hàng ghế đá ngẩng đầu nhìn tán cây.



Trước mặt cô xuất hiện khuôn mặt đầy ấm áp và dịu dàng của Khiêm Lạc, anh như đang chạm vào má cô bằng một tình cảm nhớ nhung tha thiết qua bàn tay lạnh băng của mình.



Ngẩng đầu nhìn trời xanh hiện ra khuôn mặt mà mình luôn nhớ đến. Là vì mình nhớ họ nên lúc nào cũng tưởng họ đang ở bên cạnh mình.



Có người mỗi sáng cùng cô đi dạo, mỗi trưa cùng cô ăn cơm, mỗi tối ngồi cạnh cô ngắm lá phong và sao trời.



Nhưng mà bây giờ biết tìm được ai như người ấy thay thế đây?????????



Nói trắng ra kẻ đau lòng nhất chưa hẳn là cô. Số mệnh một con người bị cô thay đổi trong một đêm. Đáng lẽ là cảnh sát vậy mà lại thành lão đại xã hội đen không thể bước ra ánh sáng.



Khởi... lúc đó anh hận em nhiều lắm đúng không? Em cũng hận bản thân mình nhiều lắm, Khởi.



Cô không cần anh kể cho mình nghe lúc anh bị rời khỏi quân ngũ bị mọi người chỉ trích còn có khoảng thời gian năm năm qua anh đã có cuộc sống như thế nào.



Khi ước mơ trở thành cảnh sát của mình sắp đạt được vậy mà lại trong nháy mắt bị hủy hoại, tâm trạng lúc đó mấy ai hiểu?



So với nỗi đau của cô khi mất Lạc thì làm sao bằng chứ.



Ngẩng đầu nhìn trời xanh mới biết mình thật nhỏ bé.



Lúc Thừa Tuyết đến Khởi Lạc đã gần 7h, cô đeo thẻ nhân viên vào bước vô trong thang máy.



Đến phòng Hoa Lạc Thừa Tuyết đặt ba lô lên bàn ngồi xuống ghế.



-Thừa Tuyết, cậu đã viết kịch bản mới chưa?-chị Linh cùng phòng với cô hỏi



-Em đang hoàn thành, có gì sao chị?-Thừa Tuyết đáp



-Bọn chị nghĩ em nên đi tìm đối tác để quay phim, bởi vì bây giờ không như trước nữa rồi, chúng ta căn bản không thể một mình quay phim.-chị Ngân nói



-Hmm... để em tìm.-Thừa Tuyết suy nghĩ một lát thì đáp



Thừa Tuyết ngồi im một lát thì tay cầm con chuột di chuyển trên màn hình máy tính tìm kiếm.



. . .



Phòng marketing giờ này nhân viên đã có mặt đủ chỉ riêng Huỳnh San vẫn chưa đến.



Viên Hy hỏi qua thì mới biết Huỳnh San lúc nào cũng đến trễ, có người bảo Huỳnh San cho mình là phó phòng nên muốn đi làm giờ nào thì đi.



Khi Huỳnh San bước vào phòng marketing đã gần 7h30, có người nói: "Phó phòng, trưởng phòng kêu cô vào gặp cô ấy."



Huỳnh San liếc nhìn phòng trưởng phòng, đặt túi xách lên ghế của mình đi vào trong.



Đám người ngoài đây nhanh chóng chụm đầu lại bàn tán.



Huỳnh San đi vào phòng trưởng phòng thấy Viên Hy đang xem tài liệu thì đi đến trước bàn làm việc của Viên Hy hỏi: "Có chuyện gì sao?"



Viên Hy đóng nắp viết lại, ngẩng đầu nhìn Huỳnh San, ánh mắt sắc bén.



-Cô là phó phòng vì sao lại đến trễ hơn mọi người?



-Chỉ hôm nay.-Huỳnh San hờ hững đáp



-Tôi hỏi mọi người rồi. Lâu nay cô đều đi trễ, có lẽ trưởng phòng trước dễ dãi với chuyện của cô, nhưng tôi thì không.-Viên Hy thanh âm điềm tĩnh vô cùng, nhưng thật ra là lời cảnh cáo



-Cô phạt tôi sao? Huỳnh San tôi không sợ trưởng phòng mới sao lại sợ một đứa nhóc mới mười tám tuổi như cô?-Huỳnh San khinh khỉnh đáp



Viên Hy nhẹ nhàng đứng lên, môi lộ ra nụ cười lạnh.



-Tôi mười tám tuổi nhưng với vị trí hiện tại tôi là cấp trên của tôi, cô không có quyền phục hay không phục, cô chỉ được nghe lời của tôi.


Trình Ngụy ngồi lên ghế sô pha đợi Thừa Tuyết thay đồ, sau đó lấy trong túi áo ra một chiếc thiệp.



-Cũng may mình có đem theo.



Lấy viết ra viết lên trên cái gì đó, môi không khỏi cong lên.



Năm phút sau, Thừa Tuyết ngượng nghịu bước ra, tay sờ sờ đầu mình.



Trình Ngụy cũng đã thay đồ khác, quay người nhìn cô.



Thật đẹp... rất xinh đẹp...



Thừa Tuyết mặc bộ váy màu tím trễ vai, phần thân áo kết hoa khít nhau còn phần váy thì xòe ra có lớp vải bằng ren mỏng màu trắng phủ bên trên lớp vải nhung tím. Váy dài ngang đầu gối kiểu xòe ra, mang đôi giày cao màu tím sáng bóng.



Tai đeo bông tay kim cương lấp lánh, cổ đeo sợi dây chuyền bằng kim cương kết lại thành bông tuyết sáng trưng.



Trình Ngụy mặc bộ vest trắng, áo sơ mi đen bên trong, dáng người thon dài thẳng tấp đứng nhìn cô, môi mỏng gợn lên nụ cười.



Trình Ngụy tiến đến, vươn tay ra sau đầu cô, sau đó kéo dây buộc tóc ra.



Mái tóc vì vậy mà xõa ra trong không trung.



-Anh...



-Như thế này mới hoàn mĩ.



-Tôi...



Như vậy đã là quá mức, cô thậm chí còn không đụng đến vá y nói chi là xõa tóc ra, vậy mà hôm nay...



-Thiệp của cô này, mau đi đi.-Trình Ngụy cầm thiệp để trên bàn đưa cho cô



-Ở đâu anh có?-Thừa Tuyết cầm lấy nhìn anh hỏi



-Nhặt đấy. Mau đi đi.



-Còn anh?



-Tôi một lát vào sau.



-Không có thiệp sao anh vào?



-Tôi tự có cách đừng lo cho tôi. Mau đi đi.



Thừa Tuyết gật đầu, cầm áo khoác lông lên đi. Lúc đi có quay lại nhìn Trình Ngụy, anh giơ tay phất phất ý bảo cô đi đi.



Thừa Tuyết khuôn mặt đầy cảm kích nhìn anh, sau đó rời đi.



Trình Ngụy môi mân lên nụ cười, ngồi lên ghế sô pha hai chân vắt chéo.



-Dễ thương thật.



.



Thừa Tuyết nhờ có tấm thiệp của Trình Ngụy đưa thuận lợi vào trong phòng tiệc. Thừa Tuyết cầm áo khoác lông trắng nhìn xung quanh tìm kiếm Nhậm Tử Phàm và Viên Hy.



Thừa Tuyết nhìn xung quanh, ở đây nhiều người như vậy làm sao tìm được hai người bọn họ chứ?



Trong lúc không để ý lại vô tình chạm trúng ai đó, Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn.



-Sao cô lại ở đây?



Đúng là người cần tìm thì không thấy mà chỉ thấy kẻ thù.