Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 21 : Nhị thiếu

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Thừa Tuyết ngước nhìn Kim Mễ, miễn cưỡng nâng môi cười.



-Cô vì sao ở đây?-Kim Mễ liếc cô hỏi



-Tôi đến... đưa đồ cho Phàm thiếu.



-Đưa đồ có cần ăn mặc đẹp như vậy không?



-Nếu như thư kí Thái muốn gây sự thì tôi xin phép.-Thừa Tuyết không quan tâm để Kim Mễ bước ngang qua



Không ngờ Kim Mễ đưa một chân ra, làm Thừa Tuyết vấp phải mà té về trước.



Thừa Tuyết thật không nghĩ mình sẽ mất mặt ra sao nếu mình té nằm dài trên sàn, nhưng mà thật may mắn ngay lúc gần tiếp xúc với mặt đất thì mặt cô đụng trúng khuôn ngực rắn chắc của ai đó. Tay Thừa Tuyết nắm lấy áo anh ta, mắt nhắm lại.



Thừa Tuyết hé mắt ra ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nhanh chóng mở to hết cỡ.



Không phải trùng hợp thế chứ?



-Chị Thừa Tuyết?



Viên Hy từ phía sau bước lên nhìn cô.



-Viên... Hy...-Thừa Tuyết mặt méo sẹo



Nhậm Tử Phàm cúi đầu nhìn cô đang nắm chặt áo mình, mày nhíu lại.



Thừa Tuyết nhìn thấy mình thất thố, liền buông tay ra đứng thẳng người lại.



-Cái này, thím Lý kêu tôi đem đến.-Thừa Tuyết nhanh chóng đem áo khoác đưa cho Nhậm Tử Phàm



Nhậm Tử Phàm cầm lấy sau đó khoác lên vai Viên Hy.



Thừa Tuyết nhìn Viên Hy, đến cô còn bị thu hút trước vẻ đẹp của Viên Hy.



Viên Hy mặc chiếc váy hồng nhạt suôn dài chấm chân, khoác thêm chiếc áo khoác lông trắng càng thêm đẹp mắt cuốn hút. Tay đeo bao tay lưới trắng, mái tóc xoăn dài xõa ra cài băng đô đính kim cương, khuôn mặt trang điểm phối màu vô cùng hài hòa đẹp mắt.



-Phàm tổng, cô ta không phải người đại diện cho Khởi Lạc dự tiệc này, tôi nghĩ cô ta nên đi khỏi.-Kim Mễ tiến lên nói



-Không phải... tôi chỉ đến đem đồ theo lời thím Lý thôi.-Thừa Tuyết lắc tay nói



-Chỉ đem đồ có cần mặc như vậy không?-Kim Mễ liếc xéo cô một cái



-Là vì... là vì bảo vệ bảo có thiệp với ăn mặc đường hoàng mới cho vào, nên tôi đến phòng thay đồ gấp thay đồ thôi.-Thừa Tuyết giải thích



-Hay là cô muốn nhờ buổi tiệc tìm kiếm những ông chủ để dựa vào?-Kim Mễ khinh khỉnh cười



-Cô...



Thừa Tuyết không nghĩ Kim Mễ lại quá đáng như vậy, lại nghĩ cô có ý đồ sao?



-Thư ký Thái, không cần nói như vậy đâu, cô chưa hẳn đã hơn ai. Nếu chị Thừa Tuyết đã đến thì dự tiệc cùng đi ạ.



Viên Hy nói tiếp cô, trước sau đều nhẹ nhàng nói sau đó kéo tay cô đi.



Thừa Tuyết quay đầu nhìn thấy mặt Kim Mễ tối sầm, tức giận nhưng không thể trút giận được, còn Nhậm Tử Phàm vẫn lạnh lùng nhìn cả hai, mãi một lúc mới sải bước đi.




Nhậm Tử Phàm ngửa đầu uống rượu như không liên quan đến mình, ngồi xem chuyện vui.



Thừa Tuyết nuốt nước bọt một cái, đứng nép qua một bên.



Đại Báo tiến đến giơ đòn đánh Trình Ngụy lại bị anh nhẹ nhàng né được hết, đợi Đại Báo đã mệt không thể ra đòn nữa thì Trình Ngụy bắt đầu phản công. Giơ chân đá một cái lại thẳng tay đấm một cái đủ là máu mũi chảy ra.



Trình Ngụy như đang xin lỗi nói: "Ây, thật xin lỗi, làm anh bị thương rồi."



Có vài người cười khúc khích, Đại Báo thẹn quá hóa giận liền rút ra một con dao găm.



-Ố ồ, chơi dao sao?-Trình Ngụy xoa cằm mình, lạnh lùng quét mắt nhìn Đại Báo



Đại Báo giơ dao thẳng đến Trình Ngụy, anh nhanh nhẹn né đi, không ra đòn chỉ né.



Vậy mà Đại Báo lại không làm bị thương được anh.



Thừa Tuyết đang đứng tránh đám nổi loạn kia thì sực nhớ trong túi quần lúc đầu mình mặc đến đây có tấm hình của Khiêm Lạc. Đó là tấm hình duy nhất của anh cô có được.



Thừa Tuyết không nghĩ ngợi liền quay người chạy qua đám hỗn loạn để ra cửa.



Ai mà ngờ tên Đại Báo đang lúc thua thế lại thấy cô liền kéo cô lại sau đó đưa dao kề sát cổ cô.



-Đứng yên, nếu không tôi giết chết cô ta.-Đại Báo dọa



Thừa Tuyết sợ hãi nhắm chặt mắt, cô chẳng qua muốn ra ngoài tìm tấm ảnh của Khiêm Lạc thôi mà.



Trình Ngụy dừng động tác lại mày nhíu lại.



Nhậm Tử Phàm đặt mạnh ly rượu xuống ánh mắt lãnh băng nhìn về phía Đại Báo.



Thừa Tuyết dường như hô hấp rất khó, cắn chặt răng kìm nén sợ hãi. Ánh mắt xinh đẹp nhìn Trình Ngụy.



Trình Ngụy ánh mắt hung hãn lại sắc nhọn nhìn Đại Báo .



Nhậm Tử Phàm đột ngột đứng lên làm mọi người bất ngờ.



Viên Hy mím môi nhìn theo bóng lưng của anh.



-Người phụ nữ của Nhậm Tử Phàm tôi mà người cũng dám động vào.



Thừa Tuyết mở mắt nhìn Nhậm Tử Phàm sợ rằng mình nghe nhầm. Cái gì mà người phụ nữ của tôi chứ?



-Phàm... thiếu...



Đại Báo sắc mặt xanh lè tay cầm dao run rẩy.



Viên Hy có phần không cam liền nghĩ ngợi gì đó thì đứng lên đi theo anh.



Thừa Tuyết cắn môi hai tay nắm chặt ngay sau đó liền cắn vào tay Đại Báo.



Đại Báo đau liền buông tay ra, Thừa Tuyết nhân cơ hội bỏ chạy.



Không biết Viên Hy từ đâu tiến lên xô cô ra, Đại Báo đúng lúc giơ dao định đâm về phía Viên Hy.