Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 24 : Quá khứ bị lãng quên

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Lúc Nhậm Tử Phàm đến bệnh viện thì cô đã tỉnh lại, bác sĩ đang khám cho cô. Nhậm Tử Phàm nhìn Thừa Tuyết co ro ngồi trên giường hai tay ôm chân mình khuôn mặt rất sợ hãi.



Anh chạm vào vai cô nào ngờ cô liền lùi về sau sợ sệt không dám nhìn anh.



Anh bất ngờ đứng thẳng người nhíu mày nhìn bác sĩ, ý bảo có việc gì xảy ra với cô ấy?



-Có thể là triệu chứng sau khi xảy ra tai nạn để lại, mọi kí ức trước kia cô ấy đều quên hết.-bác sĩ giải thích



-Vậy thì cần bao lâu để cô ấy nhớ lại?



-Có rất nhiều khả năng, có thể là một vài tháng, mấy năm hoặc mãi mãi.



Anh trầm mặc, ánh mắt xanh lam nhìn cô chăm chăm.



-Tôi nghĩ anh nên giúp cô ấy phục hồi kí ức bằng cách dẫn cô ấy đến những nơi để lại ấn tượng nhất, nói chuyện lúc trước với cô ấy.



-Tôi biết rồi.



-Vậy thì anh nói chuyện với cô ấy đi, có gì cứ báo cho chúng tôi.



Bác sĩ căn dặn sau đó cùng y tá ra ngoài.



Nhậm Tử Phàm ngồi bên giường, tay một lần nữa chạm vào vai cô, lần này cô không lùi lại nữa, chỉ là vẫn bộ dạng rất sợ hãi không dám nhìn anh.



-Em... có nhận ra tôi không?



-Anh... là ai? Tôi quen anh sao?



-Em không nhớ gì hết sao? Kể cả những chuyện trước kia?



-Tôi không nhớ mình là ai hết. Tôi rất sợ.-cô như một đứa trẻ sợ hãi nói



-Em là Thừa Tuyết.



-Thừa Tuyết... Tôi không nhớ... anh là ai? Có quan hệ gì với tôi?-cô hơi rụt rè nhìn anh



Anh suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới đáp: "Ba em và ba tôi là bạn bè với nhau, ba em từ nhỏ đã mất còn mẹ em lại bị bệnh phải ở bệnh viện nên tôi là người chăm sóc em."



-Anh... nói thật chứ?-cô hơi nâng đầu một tí hỏi



-Tôi gạt em làm gì. Chúng ta từ nhỏ đã rất thân với nhau, tôi hay gọi em là Dẻ Dẻ, em nhớ chứ?-anh kiên nhẫn ngồi cạnh cô nói



Thừa Tuyết lắc lắc đầu nhưng vẫn lắng nghe anh nói.



-Em rất thích đọc sách, còn rất thích viết kịch bản truyện phim, em hiện đang là biên kịch viên ở tập đoàn của tôi.



Cô vẫn nghe anh nói, dường như đang cố nhớ ra.



-Vì sao... vì sao anh không nói tên mình?-cô nhứ đứa trẻ kéo ống tay áo của anh



Anh nhìn cô, cuốn cô vào trong đôi mắt xanh lam như vòng xoáy của mình, cuốn hút ma mị.



-Tôi tên là Nhậm Tử Phàm.



-Nhậm Tử Phàm...-cô lẩm bẩm cái tên của anh, lẩm bẩm rất nhiều lần



"Nhậm Tử Phàm, tôi hận anh..."



"Nhậm Tử Phàm, nếu tôi chết anh sẽ buông bỏ hận thù chứ?"



-Đầu tôi... đau quá...


-Tô Thừa Tuyết, em thử...



Nhậm Tử Phàm còn chưa nói xong thì cô đã chạy mất dạng, Mặc Phong cùng Mặc Hàng có chút buồn cười nhưng không biểu lộ ra hết.



Mặc Phong ánh mắt nhanh chóng ảm đạm, có lẽ từ hai tuần trước khi biết tin cô bị tai nạn đã mất hết kí ức thì anh đã phải từ bỏ, bây giờ thì phải thật sự buông bỏ thôi.



. . .



Thừa Tuyết đến phòng Hoa Lạc vừa vặn đúng giờ, cô ngồi xuống bàn mình nhìn thấy một bao thư dày cộm.



Là tiền sao?



Thừa Tuyết nhìn mọi người trong phòng, ai cũng lo làm việc của mình, nhìn sang Diệc Thuần cũng như vậy cứ như không liên quan đến cậu ấy.



Thừa Tuyết nhìn mọi người trong phòng, ai cũng lo làm việc của mình, nhìn sang Diệc Thuần cũng như vậy cứ như không liên quan đến cậu ấy.



Thừa Tuyết mở bao bì ra xem, là một xấp ảnh dày.



Những tấm ảnh này đều chụp chủ yếu là một người, tấm nào cũng có, mà người đó lại là cô.



Thừa Tuyết chăm chú nhìn từng tấm ảnh, ở đâu có mấy thứ này, không lẽ là lúc trước khi cô mất trí nhớ.



Có tấm cô đang mặc bộ váy ở trường cùng một cô gái ngồi trên hàng ghế đá tay cầm sách đọc, cô gái kia không ai khác là Mộc Ngân.



Thừa Tuyết lật tiếp xem, là tấm ảnh cô cùng Diệc Thuần chụp ở một khu vui chơi, cô đội chiếc nón vành rộng màu hồng còn Diệc Thuần thì đứng bên cạnh làm khuôn mặt rất đáng yêu.



Thừa Tuyết xem tiếp nữa, toàn là ảnh cô chụp cùng Diệc Thuần và mấy động nghiệp trong phòng.



Đến một tấm ảnh, hai tay cô dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm lộ rõ chấn kinh.



Người nam nhân này... là ai cơ chứ?



Trong bức ảnh cô mặc bộ váy trắng thuần khiết, khuôn mặt chỉ nghiêng một bên nhìn người nam nhân bên cạnh nhưng cũng nhìn thấy được vẻ mặt hạnh phúc của cô.



Tay cô nắm chặt tay anh ta đứng dưới tán cây lá phong, anh ta chỉ hơi nghiêng nhẹ để lộ chưa đến nửa mặt nhưng có thể thấy rất anh tuấn. Đôi mắt anh ta tuy chỉ nhìn ở một khía cạnh cô lại thấy có quen thuộc thân thiết, còn có nhu tình và yêu chiều.



Anh ta là ai? Có phải là người cô yêu hay không?



Thừa Tuyết nhắm chặt mắt cố nhớ ra gương mặt của người trong bức ảnh, nhưng có có thế nào mặt anh ta vẫn mờ ảo. Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến câu nói hôm qua của Mộc Ngân: "Cậu còn nhớ Khiêm Lạc không?"



Thừa Tuyết mở to mắt, đầu cô đau quá giống như sợi chỉ khi cô cố nhớ thì sợi chỉ căng ra, căng đến không thể được nữa thì sẽ nhanh chóng đứt đoạn.



Mỗi lần cô nhớ lại điều gì đó khi sắp ra được sự thật thì sợi chỉ lại đứt ngang.



Khiêm Lạc... hai từ này, thật quen thuộc.



"Lạc, Lạc..."



Cô làm sao nhớ ra đây khi Nhậm Tử Phàm lại là người không muốn cô nhớ lại.



Cô nhớ khi cô hỏi vì sao cô lại bị tai nạn anh nói là kẻ thù của anh tìm đến, anh nói mình là thương nhân nên chuyện kẻ thù muốn lấy mạng anh là chuyện đương nhiên, hôm ấy lại không may hắn ép cô làm con tin mới gây ra tai nạn này cho cô làm cô mất kí ức.



Anh dặn cô nếu ai nói quen cô hay biết cô thì đừng tin vì bọn họ chưa hẳn là người tốt, có việc gì phải nói lại cho anh nghe, anh còn nói cô chỉ tin mình anh vì anh sẽ không làm hại cô.



Thừa Tuyết không rõ, thần trí có chút mơ hồ, anh bảo cô tin anh nhưng những tấm ảnh kia... chúng chứng tỏ cô quen bọn họ mà còn rất thân, đặc biệt là người nam nhân tên Khiêm Lạc kia nhưng vì cô nghe lời anh mới khống chế mình kích động hỏi bọn họ sự thật ra sao.



Có thể như Nhậm Tử Phàm đã nói với cô, lúc trước cô làm ở đây nên họ chỉ đơn giản là đồng nghiệp. Nhưng vì sao ở cấp ba cô lại chụp chung với Mộc Ngân và cả người con trai kia??? Có phải bọn họ quen nhau từ trước??? Sự thật về người con trai đó ngoài Nhậm Tử Phàm ra thì Mộc Ngân sẽ là người giúp cô biết được mọi sự đúng không?



Đầu cô một lúc càng đau dữ dội hơn, cô bất lực ôm đầu mình, trán chảy đầu hồ hôi, hai mắt híp lại mày cau có, dáng vẻ rát khổ sở.



-Diệc Thuần, tôi muốn cùng cậu và Mộc Ngân nói chuyện.