Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 25 : Tìm lại kí ức

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Viên Hy ngồi trong phòng trưởng phòng chăm chú xem hồ sơ Nhưng mà dù thế nào cũng không tập trung được.



Một tháng nay Nhậm Tử Phàm thường xuyên qua đêm ở biệt thự Hàn Lâm, điều đáng nói hơn chính là ngay cả Thừa Tuyết cũng không về Ngự Biệt Uyển.



Viên Hy không hỏi anh, vì cô biết anh ghét ai nhiều chuyện, can thiệp vào chuyện của anh. Viên Hy thật không dám nghĩ suốt một tháng qua hai người bọn họ ở bên nhau làm những gì.



Huỳnh San từ bên ngoài bước vào trên tay cầm một sấp tài liệu.



-Đây là những thứ cô cần.-Huỳnh San đặt xuống trước mặt Viên Hy nói



Viên Hy cầm lấy sấp tài liệu lật ra xem, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ trên tờ giấy trắng kia.



-Những gì trong đây ghi có đúng không?



-Đây là do tôi nhờ vả người trong phòng Hoa Lạc mới biết được, thông tin trong đó hoàn toàn đúng.-Huỳnh San đáp



Viên Hy tay lướt trên tờ giấy, di chuyển đến một chỗ thì dừng lại.



-Kiếp sau vẫn yêu em... cái tên thật hay...



Viên Hy nở nụ cười, sau đó ngước nhìn Huỳnh San.



-Biết nên làm gì rồi chứ?



-Tôi biết rồi.-Huỳnh San mặc dù không biết mục đích của Viên Hy là gì nhưng vẫn làm theo



Một tháng qua cái gì cũng thay đổi, Huỳnh San không những không cau gắt khó chịu với Viên Hy nữa, nói chính xác hơn chính là không thể nào cãi lại Viên Hy. Huỳnh San không nên nhìn mặt mà đoán người, bề ngoài đẹp đẽ chưa chắc bên trong tốt đẹp.



Đợi Huỳnh San đi ra ngoài Viên Hy đóng hồ sơ lại đứng lên nhìn ra bầu trời cao rộng. Cô đã nói, kiếp này anh chỉ là của cô, không ai giành anh khỏi cô được.



. . .



Thừa Tuyết sau khi tan ca thì ngồi lì trong phòng không ra ngoài. Trong đầu cô vẫn suy nghĩ đến cuộc gặp mặt giữa cô và Diệc Thuần, Mộc Ngân.



Mộc Ngân là bạn từ hổi cấp hai của cô còn Diệc Thuần là cộng sự cùng cô suốt hai năm nay.



Người con trai tên Khiêm Lạc kia là người cô rất yêu, anh ta tuy đã chết nhưng cô vẫn một lòng yêu anh không thể quên được.



Nhưng mà khi cô hỏi đến Nhậm Tử Phàm, bọn họ lại in lặng nhìn nhau hình như là khó xử hoặc là không dám nói.



Bọn họ chỉ nói, cô nên cẩn trọng với anh. Một ngày nào đó cô sẽ biết chân tướng mọi chuyện.



Nhưng mà dù nói sao đi nữa ngay thời điểm này cô chỉ tin tưởng được anh.



-Chị Thừa Tuyết... chị mau xuống ăn cơm đi để nguội thì hết ngon.-Tâm Nhi đứng ngoài cửa phòng gọi



-Ừ chị xuống ngay.



Thừa Tuyết đi xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn, hai tay đặt trên bàn mắt nhìn từng món ăn đầy màu sắc và hương vị nhưng mà lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.




Sau đó cả hai ngồi xuống bàn, Thừa Tuyết đem tư liệu đã chuẩn bị đưa đến trước mặt ông.



-Đây là nội dung, ngài xem qua sau đó có gì chúng ta sẽ bàn bạc để sữa lại.



Đây là kịch bản cô nghĩ ra, nội dung trong hồ sơ tuy ngắn gọn nhưng rất cụ thể, ngay cả ai thích hợp đóng vai nào cô cũng đã nghĩ ra.



Giám đốc Lương xem hồ sơ cô đưa, cũng không có ý tán thành hay chê trách. Không khen không chê chỉ nghe cô nói.



Thừa Tuyết nói cho ông nghe về nội dung lẫn nhữnh yêu cầu của mình. Ông ta lại như cái náy chỉ nghe không nói.



-Ngài thấy kịch bản đã ổn chưa? Có cần thêm hay bớt gì không?



Giám đồc Lương đặt tài liệu lên bàn, sau đó nhìn cô nói: "Nội dung rất hay và mới lạ, tôi không có ý kiến gì. Nhưng mà tôi chỉ e là nhái lại kịch bản thôi."



-Tôi hiểu ý ngài. Tuy nhiên đây là do tôi nghĩ ra, không thể nào lấy của người khác hay lấy lại nội dung cũ. Cái này ngài cứ an tâm.-Thửa Tuyết chắc chắn với ông.



-Tôi rất tin cô Tô đây, tôi chỉ lo dư thôi.



-Vậy ngài có đồng ý không? Ngài xem thử hợp đồng đã.



Cô lôi từ trong ba lô ra hai bản hợp đồng, điều khoản bên trong ghi rất rõ không thể thiếu sót điều gì.



Giám đốc Lương đọc một lượt, có vẻ rất hài lòng về lợi nhuận phần trăm, sau đó nói: "Được. Tôi rất mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."



-Cảm ơn ngài, hợp tác vui vẻ.



Cô cười rạng rỡ sau đó cùng giám đốc Lương kí vào hợp đồng.



-Tuần sau có thể bắt đầu quay, diễn viên cứ như cô chọn. Còn địa điểm trang phục phụ kiện chúng tôi sẽ cung cấp.-giám đốc Lương đứng lên nói



-Tôi biết rồi. Giám đốc Lương đi cẩn thận.



Đợi ông rời đi cô ngồi xuống ghế. Cũng không có gì khó, chuyện này thật dễ xử lí.



Thừa Tuyết không về vội ở lại uống cafe.



Nam nhân từ ngoài bước vào, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút.



Môi anh gợn lên nụ cười, thái độ lập tức chuyển sang vui vẻ mà gọi: "Tiểu Tam."



Thừa Tuyết không nghĩ là gọi mình nên không để tâm đến.



-Tiểu Tam, anh nhớ em chết mất.



Thừa Tuýet nhìn người vừa tự nhiên ngồi xuống, sau đó hỏi: "Anh quen tôi à!??"



Trình Ngụy bị cô hỏi một câu, nửa ngày trời chưa biết trả lời ra sao.