Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 26 : Lão đại UP

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


-Anh quen tôi sao?



Thừa Tuyết ánh mắt nhìn anh ta cũng không biểu lộ gì, chỉ cảm thấy anh ta không phải kẻ xấu. Ít nhất mà hiện tại.



-Tiểu Tam, em quên tôi nhanh vậy sao?-Trình Ngụy làm mặt đáng thương nói



-Anh có phải lầm người không? Tôi không phải Tiểu Tam mà anh nói.



-Tiểu Tam, em sốt sao? Ngay cả tôi mà em cũng quên.



Bây giờ anh nói là bạn trai cô, cô cũng không nhớ anh là ai cả.



-Tiểu Tam, em không nhớ thật sao?-Trình Ngụy thấy cô không giống như đang đùa giỡn thì nhíu mày hỏi



Cô gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn anh.



-Đã xảy ra chuyện gì với em?



-Tôi... tôi gặp tai nạn nên những chuyện lúc trước tôi quên cả rồi.-cô thú thật



-Quên hết mọi thứ?



-Phải.



-Cái gì cũng không nhớ?



-Phải.



Trình Ngụy đưa tay lên xoa xoa cằm mình, nếu như anh không đoán nhầm thì chuyện cô bị mất trí nhớ có liên quan đến Nhậm Tử Phàm. Trong khoảng thời gian một tháng qua, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với cô?



-Nhưng mà... anh là ai vậy?



-Trình Ngụy, người mà em rất thích.



-Thích? Theo nghĩa nào chứ?



Cô không mấy tin lời anh nói.



-Em nghĩ sao? Em cứu tôi một mạng, tôi dùng thân thể mình báo đáp em.-Trình Ngụy cười một lúc càng rực rỡ



-Cái gì? Anh và tôi...-Thừa Tuyết nuốt nước bọt, nhìn anh rồi lại nhìn mình



Nói như vậy không lẽ cô và anh...



-Thân thể của tôi vẫn chờ em đến lấy.-anh bật cười lớn



Cô thở hắt ra, anh cứ nói kiểu lấp lửng khó hiểu như vậy có ngày cô bị dọa chết. Nói như vậy cô và anh chẳng có chuyện gì xảy ra cả.



-Cảm ơn anh, nhưng mà tôi nghĩ thân thể của anh, nên để giành cho người khác đi.-Thừa Tuyết mặt mày méo sẹo nói



-Tôi không thể rút lời được, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ em đến lấy.



Đúng là đồ biến thái, bệnh hoạn. Cô không hiểu sao mình lại quen biết anh chứ?



-Nhưng mà... sao anh lại gọi tôi bằng Tiểu Tam?



Trình Ngụy suy ngẫm một lúc, nếu nói theo sự thật thì cô sẽ phản ứng ra sao chứ?



-Nhậm Tử Phàm nói gì với em vậy?-Trình Ngụy thích thú hỏi



-Nói gì là gì, anh ấy không phải là người chăm sóc cho tôi hay sao?-Thừa Tuyết nhìn anh hỏi



-Chăm sóc? Phải, Nhậm Tử Phàm là người chăm sóc em.-anh cười châm biếm



-Anh cười như vậy là có ý gì chứ?



Cô thấy anh khó hiểu, tự nhiên lại cười kì quặc, cô nói gì sai chứ?



Hay là không đúng sự thật?



-Không có gì, tự nhiên cảm thấy buồn cười thôi.



Trình Ngụy biết rõ là Nhậm Tử Phàm giấu cô nên không nói rõ với cô, soi mói những việc không tốt kia.



-Có muốn biết Nhậm Tử Phàm là người thế nào không?-Trình Ngụy hứng thú hỏi



-Không phải là thương nhân bình thường thôi sao?



-Thương nhân? Lại đây.



Trình Ngụy ngoắc cô, Thừa Tuyết hơi chòm người ta phía trước, Trình Ngụy nói nhỏ vào tai cô gì đó.



Thừa Tuyết có chút khó hiểu không biết ý định của anh là gì, nhưng mà trong lòng hoài nghi muốn biết sự thật nên cũng tin lời Trình Ngụy nói mà làm theo.



. . .



Phòng V.I.P ở bar Louis, Nhậm Tử Phàm ngửa đầu uống ly rượu Brandy trong tay, ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên và Duẩn Hào trước mặt.



-Bỏ rơi mỹ nhân rồi sao?-Dịch Thiên lúc nào cũng đùa được



Nhậm Tử Phàm liếc hắn, sau đó mở miệng: "Vẫn chưa."



-Wow... mỹ nhân đúng là có khách, chịu được hai tháng rồi đó nha.-Dịch Thiên làm bộ mặt kinh ngạc cùng tán thưởng



-Cậu bớt lôi thôi đi. Một tháng trước vừa xảy ra tai nạn, quên hết những chuyện lúc trước rồi.-Nhậm Tử Phàm hai tay khoác lên vai hai người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mình nói



-What? Accident?



-Chỉ là một tai nạn nhỏ. Tốt nhất cái miệng của cậu đừng nói lung tung.-Nhậm Tử Phàm cảnh cáo



-Ok. Nhưng mà sao không ở nhà với cô ấy đi, đến đây tìm người khác. Không đủ thỏa mãn sao?



-Câm miệng.



Cái miệng của tên này, có ngày anh may cái miệng này của hắn lại.



-Nhưng mà khi nào bỏ cô ấy thì nhớ nói tớ.-Dịch Thiên dặn trước
- - -



Thừa Tuyết đến Khởi Lạc từ sớm, nhưng mà vừa bước vào đã cảm nhận có gì đó khác lạ.



Mặt mày ai cũng nhăn nhó, lo lắng đặc biệt là đều chĩa vào cô.



Cô lại gây ra họa gì sao? Không có nha.



-Thừa Tuyết, Hướng Luật kêu cậu vào trong gặp.-Diệc Thuần chỉ vào trong phòng



-Tớ sao?



Thừa Tuyết chỉ mình rồi nhìn căn phòng giám đốc kia, sau đó dẹp ba lô lên bàn đi vào trong.



Bên trong Hướng Luật đang xem tư liệu, nghe thấy có người vào thì nâng mặt lên. Sau đó chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mình.



-Em ngồi đi.



-Anh kêu em vào có việc gì?-Thừa Tuyết ngồi xuống ghế hỏi



-Bộ phim mới của em.-Hướng Luật dẹp đống tư liệu qua một bên



-Thì sao? Đã kí xong hợp đồng với Mỹ Ảnh, tuần sau là bắt đầu quay.-Thừa Tuyết nói



-Phải. Đó chính là điều chúng ta lo lắng bây giờ.-Hướng Luật hai tay đan vào nhau đặt lên bàn



-Vì sao lại phải lo lắng? Kí được hợp đồng không phải tốt lắm sao?-Thừa Tuyết không hiểu



-Em xem đi.



Hướng Luật quăng quyển tạp chí Điện Ảnh đến trước mặt cô. Thừa Tuyết nhìn vào trang anh lật cho mình xem.



-Cái gì cơ chứ?



"Công ty điện ảnh Gia Cát chuẩn bị ra bộ phim mới có tựa là Kiếp Sau Vẫn Yêu Em, bộ phim xoay quanh câu chuyện tình yêu của Trác Bằng (do nam diễn viên Đình Nguyên thủ vai) và Hà Mẫn Mẫn (do nữ diễn viên Tư Giai thủ vai) nội dung là một tình cảm nối dài từ thời trung học nhưng bị chia cắt vì hiểu lầm, Trác Bằng cứ nghĩ là Mẫn Mẫn không yêu mình vì anh nghèo khó nên đã quyết tâm trở thành giàu có, đến khi cả hai gặp lại thì Trác Bằng đã là một giám đốc công ty lớn còn Mẫn Mẫn là một thư ký. Cả hai vô tình chạm mặt, Trác Bằng luôn tìm cách gây khó dễ cho Mẫn Mẫn nhưng mà càng làm gì thì tình cảm của anh dành cho cô càng nhiều thêm, tình yêu của bọn họ đến khi nào mới được hóa giải? Bộ phim Kiếp Sau Vẫn Yêu Em hứa hẹn sẽ cho chúng ta một trải nghiệm đầy sâu lắng, về một mối tình đẹp nhưng cũng hài hước...."



Thừa Tuyết không thể đọc tiếp, đóng cuốn tạp chí lại, đây là kịch bản của cô đã kí với Mỹ Ảnh, sao công ty Gia Cát lại có thể có đượ nội dung bộ phim giống y hệt như vậy, ngay cả tên nhân vật cũng rất giống.



-Cái này... sao lại thế? Rõ ràng đây là kịch bản của em.-Thừa Tuyết biết được điều anh lo lắng lúc nãy là gì thì vội giải thích



-Nhưng mà vì sao Gia Cát lại có một nội dung y như vậy? Bọn họ còn đăng lên báo cho mọi người biết, người bên Mỹ Ảnh thể nào cũng kiện chúng ta đòi bồi thường.-Hướng Luật biết rõ cô không thể nào đi lấy kịch bản của người khác



-Chắc chắn có người hãm hại em. Rõ ràng đây là do em nghĩ ra, nếu biên kịch ở Gia Cát cũng nghĩ ra một kịch bản như vậy em có thể qua loa cho rằng trùng hợp nhưng ngay cả tên nhân vật cũng giống thì rõ ràng có người đem kịch bản của em cho bọn họ.-Thừa Tuyết vội nói



-Em nghĩ lại xem em có cho ai biết nội dung kịch bản hay đưa kịch bản cho ai không?



Thừa Tuyết suy nghĩ, khi viết kịch bản xong thường thì cô cho Diệc Thuần biết đầu tiên, sau đó là mọi người trong phòng để tham khảo ý kiến, rồi mới đưa cho Hướng Luật xem xong mới đi kí hợp đồng với Mỹ Ảnh. Như vậy thì ai mới là kẻ đáng nghi nhất.



-A, hôm qua lúc vừa đến phòng Hoa Lạc, tủ của em không khóa. Em nhớ rõ hôm trước sau khi tan sở đã khóa lại.-Thừa Tuyết sực nhớ liền nói



-Vậy thì đã có người mở tủ em ra sau đó xem nội dung kịch bản. Em nghĩ xem ai là kẻ khả nghi nhất?



-Em không biết. Lúc em vào đã là 7h, lúc đó hầu như ai cũng có mặt trong phòng.



-Được rồi, bây giờ chúng ta đi xuống phòng theo dõi xem camera.



Hướng Luật nói xong thì đứng lên cùng cô đi khỏi.



Mọi người trong phòng Hoa Lạc đều biết rõ sự việc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đợi Hướng Luật và Thừa Tuyết đi mới bắt đầu bàn tán.



-Nói xem, vì sao Thừa Tuyết phải làm vậy?



-Tôi nghĩ bên Gia Cát cho thêm tiền nên mới làm vậy.



-Theo tôi thì là do không nghĩ ra được nên mới ăn cắp thôi.



Diệc Thuần nghe bọn họ nói thì tức giận, đập tay xuống bàn một cái: "Các người im đi. Uổng công Thừa Tuyết tốt với các người vậy mà các người nói cậu ấy như vậy. Chuyện này chắc chắn có kẻ khác hãm hại cậu ấy."



-Chúng tôi cũng chỉ nói suy nghĩ của mình thôi.



-Đúng vậy, làm gì dữ vậy.



-Các người cứ coi đi, sẽ tìm được kẻ chủ mưu thôi.-Diệc Thuần tức tối nói



Có người trề môi, có người cho là Diệc Thuần bênh Thừa Tuyết ra mặt giống như cùng một giuộc với Thừa Tuyết.



Khoảng mười phút sau Thừa Tuyết và Hướng Luật quay trở lại, nhưng không vào phòng giám đốc. Hướng Luật cùng Thừa Tuyết đứng nhìn mọi người. Hướng Luật hỏi: "Hôm qua ai đến sớm nhất?"



-Chị Liên đó.-Tố Quyên đứng lên nói



-Không phải, hôm qua là tôi đến sớm nhất nhưng mà tôi nhìn thấy cặp của Diệc Thuần, tôi nghĩ Diệc Thuần là người đến sớm nhất.-chị Liên đứng lên nói



-Diệc Thuần?



-Phải, hôm qua tôi đến sớm nhất, nhưng tôi vừa đến đã đi xuống căn tin ăn sáng.-Diệc Thuần nói



-Lúc cậu đi xuống căn tin có thấy ai không?-Thừa Tuyết hỏi



-Không, chỉ có mình tớ thôi.



Diệc Thuần lắc đầu, vừa nói xong thì hiểu gì đó liền nói: "Không phải hai người nghi ngờ tôi đó chứ?"



-Không phải, nhưng mà camera ở phòng chúng ta hôm qua không hiểu vì sao không xem được.-Thừa Tuyết nói



-Hôm qua rôi đến đã đi xuống căn tin mua đồ ăn sáng, sau đó lên đây thấy Thừa Tuyết đã vào rồi.-Diệc Thuần tự nhiên bị vu oan nên có chút tức giận



-Vậy thì lúc đó có ai ở cùng cậu không?



Bởi vì nếu có người chứng minh ở cùng Diệc Thuần thì Diệc Thuần sẽ không bị nghi ngờ nữa.



-Là...



Diệc Thuần định nói ở cùng Mặc Phong nhưng sau lại im lặng.



-Không có.