Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 31 : Trở thành người làm

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Thừa Tuyết ngồi nửa người trên giường tay cầm quyển sách đọc. Nhưng mà dù thế nào cũng không tập trung được.



Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Thừa Tuyết liếc mắt qua màn hình đang nhấp nháy đèn, ánh mắt nhanh chóng rũ xuống.



Mãi một lúc sau Thừa Tuyết mới cầm máy lên nghe.



Cô bắt máy nhưng không trả lời vội đợi người bên kia lên tiếng.



Người bên kia vẫn giữ thói quen cũ không chịu mở miệng trước.



Chừng vài phút giây sau Thừa Tuyết không còn kiên nhẫn liền nói: "Nếu như anh không có gì để nói vậy thì tôi cúp máy đây."



[...Tôi hiện đang ở Úc. Một tuần sau tôi sẽ về...]



Anh nói như vậy là muốn giài thích cho cô việc anh không thể đến ăn tối sao? Nhưng mà nếu như vậy thì anh phải điện thoại báo trước cho cô biết một tiếng, lại bắt cô đợi hai tiếng đồng hồ.



-Vậy thì sao?-trả lời một cách thờ ơ như chẳng quan tâm đến



[...Hôm nay tôi quên mất bữa cơm, khi nào về tôi sẽ mua quà cho em...]



Anh biết cô giận dỗi nên dỗ ngọt.



-Cảm ơn nhưng mà không cần thiết.



Một bữa cơm anh còn không thể giữ được lời hứa, thì cô trông mong gì ở lời nói của anh!?



Nếu anh thật sự xem trọng thì anh đã không quên.



Phía bên kia Nhậm Tử Phàm mày cau chặt, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ xuống giọng hay quan tâm đặc biệt một ai cả, cô gái này anh đã hạ giọng sẽ mua quà bù cho cô, nếu là những cô gái khác cho lá gan lớn cỡ nào cũng không dám giận dỗi anh, nghe anh mua quà cho đã la hét vui mừng.



-Nếu không còn gì thì tôi cúp máy đây.



Cô nói xong cũng không thèm biết anh còn gì nói không đã cúp máy ngang.



Phải biết là cô là cô gái to gan nhất, dám cắt ngang điện thoại của anh.



Thừa Tuyết chẳng mấy quan tâm việc anh có tức giận hay không? Ai bảo là anh cho cô leo cây hai ngày, tính tình cô không phải dữ dằn nhưng mà cũng là có cảm giác, bị như vậy không tức giận mới là lạ.



.



Sáng hôm sau đột nhiên thím Lý gọi đến số điện thoại ở Hàn Lâm, Tâm Nhi nghe bà nói gì đó liền nói không được, giống như từ chối lời yêu cầu từ bà. Thừa Tuyết vô tình từ trên lầu đi xuống, liền hỏi Tâm Nhi có việc gì.



Tâm Nhi nói là thím Lý có thể xem là quản gia ở Ngự Biệt Uyển, cô hỏi Ngự Biệt Uyển là nơi nào, Tâm Nhi chỉ nói là nơi ở chủ yếu của anh, là nơi tất cả cô gái đều muốn sống ở đó.



Thừa Tuyết nghe xong có chút buồn cười cùng không rõ ẩn ý của câu nói đó, qua loa cho qua hỏi chuyện chính mà thím Lý nói.



Thím Lý bảo Viên Hy bị bệnh, thiếu gia lại không có ở nhà nên không chịu ăn cháo cùng uống thuốc, bà lại không biết làm sao nên gọi cho Thừa Tuyết, dù sao Viên Hy cũng gọi cô bằng một tiếng chị thân thiết như vậy.



Thừa Tuyết nghe xong thì lo lắng cho Viên Hy vô cùng, liền bảo Tâm Nhi gọi cho thím Lý bảo rằng cô sẽ qua, sau đó liền chạy vào bếp nấu cháo.



Tâm Nhi khuyên cô đừng đi qua đó, nhưng Thừa Tuyết không nghe.



Nửa tiếng sau bác Tân đã chở cô đến Ngự Biệt Uyển ở đường Sơ Thuyên.



Thừa Tuyết hai mắt mở to nhìn trân trân Ngự Biệt Uyển, có chút quen thuộc nhưng lại rất bỡ ngỡ trước sự xa hoa cùng tráng lệ của nó.



Thừa Tuyết nhìn hai người bảo vệ đứng hai bên cổng, đi đến nói: "Có thể cho tôi vào không?"



-Vâng, Tô tiểu thư.-một trong hai bọn họ nói, sau đó mở cánh cổng cao ngất kia ra



Bọn họ biết cô sao? Chắc là thím Lý nói cho bọn họ biết.



Thừa Tuyết cười một cái, sau đó cầm hộp cháo nóng hổi đi vào trong.



Thím Lý không biết đứng ở phòng khách từ lúc nào thấy cô vào khuôn mặt già dặn hiện lên nét nghiêm nghị, khó tính.



Người này chắc là thím Lý, cô nghĩ thầm, sau đó nở nụ cười nói: "Chào thím Lý, Viên Hy đã khỏe hơn chưa ạ?"



-Cô ấy vẫn như vậy, không ăn uống gì cả.-thím Lý giọng điệu mang theo sự cứng ngắc



Giống như là miễn cưỡng.



-Cháu có nấu cháo, để cháu đổ ra tô đem lên cho Viên Hy.-Thừa Tuyết giơ bịch cháo lên nói



-Là cháo gì vậy?



-Là cháu thịt bằm.-cô đáp



-Có để hành không?



-Có ạ.



-Tiểu thư Viên Hy trước giờ không ăn hành, cô nấu cháo này để hành làm sao cô ấy ăn đây?-bà lớn giọng la



-Cháu, cháu không biết. Hay là để cháo lấy muỗng hớt hành ra.-Thừa Tuyết vội nói



-Vẫn không được. Mùi hành vẫn còn trong cháo.-thím Lý không đồng ý



-Vậy thì... để cháu đi nấu cái khác.-Thừa Tuyết khẽ cắn môi



-Được.



Thừa Tuyết xắn tay áo lên cầm hộp cháo mình đem vào trong bếp. Sau đó nấu một nồi cháo mới.



Thím Lý nhìn vào bếp, lại nhìn lên cầu thang. Ánh mắt già dặn sắc bén vô cùng.



Một lúc lâu sau Thừa Tuyết nấu xong múc cháo ra chén đặt lên chiếc khay bưng ra ngoài.



Thím Lý đưa cô lên phòng của Viên Hy, đứng bên ngoài cửa thím Lý đặt ly nước trắng cùng vài viên thuốc vào khay, nói: "Nếu tiểu thư chịu ăn cháo thì cô cho cô ấy uống thuốc, có biết chưa?"



-Cháu biết rồi.-cô gật đầu, sau đó vào trong



Thừa Tuyết cầm khay đóng cửa lại, đi sâu vào bên trong nhìn thấy Viên Hy ngồi nửa người trên chiếc giường trải grap ánh mắt buồn bã nhìn ra bên ngoài ô cửa kính.



-Viên Hy.



Cô gọi tên Viên Hy, bước tới bên giường bệnh đặt khay xuống bàn.



-Chị... chị đến rồi sao?-Viên Hy thấy cô thì tâm tình có chút khởi sắc



-Em bị sao thế này? Bệnh mà không ăn không uống là sao?-cô khẽ trách



-Em buồn quá. Chị, chị có thể ở lại đây không?-Viên Hy như đứa em gái sà vào lòng Thừa Tuyết



-Được, nói cho chị biết ai làm em buồn?-Thừa Tuyết vỗ vỗ vai Viên Hy nói



-Là... một người em rất yêu. Anh ấy không thương em nữa, anh ấy có người con gái khác.-Viên Hy giọng nói yếu ớt, nghẹn ngào



-Là anh ta không biết trân trọng một cô gái tốt như em. Đừng buồn nữa.-cô an ủi



-Không phải... là cô gái kia, là cô ta biết em yêu anh ấy nhưng vẫn cố ý chen vào tình cảm bọn em, là cô ta cướp anh ấy đi. Cô ta bề ngoài làm ra vẻ rất tốt bụng, nhưng thật ra là đang toan tính. Em bị cô ta giựt mất anh ấy rồi.-Viên Hy lời lẽ căm hờn nhưng vẫn bi thương



-Nếu người con trai đó yêu em thì anh ta sẽ quay về.



Thừa Tuyết giọng nhỏ nhẹ, chuyện tình cảm cô không trải qua nhiều, chẳng qua là một biên kịch viên nên cho lời khuyên có chút... dựa theo kịch bản. Cô cũng chỉ ước ao có một cuộc tình đẹp đẽ lãng mạn là đủ rồi.



-Làm sao anh ấy quay về khi cô gái kia cứ đeo bám anh ấy? Cô ta còn giả vờ làm người chị em tốt với em. Em thật hối hận khi đã tốt với cô ta.-Viên Hy lắc lắc đầu, sau đó ngồi thẳng người lau nước mắt ngay khóe mắt



-Của em thì dù thế nào cũng sẽ là của em. Anh ấy yêu em chắc chắn sẽ quay về cạnh em.



-Em rất sợ mất anh ấy. Em phải làm thế nào để cô gái đó rời xa em đây.-Viên Hy đột nhiên rơi nước mắt nhiều hơn, khóc lóc rất tội



-Đừng khóc nữa. Anh ta chỉ là cảm giác nhất thời thôi. Sẽ sớm về bên em. Bây giờ thì em mau ăn cháo rồi uống thuốc đi.-Thừa Tuyết bưng chén cháo nóng kia lên đưa đến trước mặt Viên Hy



-Vâng.




Kim đi toilet ra thấy tình hình không ổn đã cầm túi xách lên, sau đó cùng đám người kia đi nhanh khỏi.



-Hai người làm tôi mất mặt trước bạn bè như thế mới được sao?-Viên Hy bị bẽ mặt thì tức tối



-Tiểu thư, nếu cô không hài lòng thì cứ nói với thiếu gia.-Mặc Phong thái độ chẳng quan tâm đến



-Hai người...



Viên Hy tức giận nhưng không làm gì được, giậm chân lên sàn sau đó bỏ lên lầu.



-Thím Lý, người làm đâu? Sao lại để Thừa Tuyết làm những việc này?-Mặc Phong quay sang hỏi thím Lý



-Cái này... là cô ta tự động muốn làm. Tôi không hề ép.-thím Lý chỉ vào cô nói



-Là tôi muốn làm, đừng gây khó dễ cho thím Lý nữa.-Thừa Tuyết vội nói



-Bà đi làm việc đi.



Thím Lý thoát nạn liền nhanh chân đi vào bếp.



-Hai anh... đừng nói lại với Nhậm Tử Phàm, tôi, tôi không sao đâu.-Thừa Tuyết sợ hai anh nói lại với anh Nhậm Tử Phàm thì nói



-Cô bị xem như người làm, vậy mà còn bao che cho họ sao? Cô xem, tay cô đã sưng đỏ như vậy rồi.-Mặc Phong khó chịu nói



-Tay tôi bôi thuốc là hết ngay thôi. Không cần lo.-cô xua tay, cười trừ



-Thừa Tuyết, cô quay về Hàn Lâm đi, tôi sẽ đưa Tư Nguyên đến làm bạn với cô. Ở Ngự Biệt Uyển này cô sẽ bị bọn họ ăn hiếp, thiếu chủ mà biết sẽ rất tức giận.-Mặc Hàng thanh âm giảm bớt lạnh lẽo nói



-Tôi biết rồi, chỉ là vì Viên Hy bị bệnh nên tôi đến chăm sóc em ấy, bây giờ em ấy đã khỏe hơn nên tôi cũng định sẽ quay về Hàn Lâm.-cô gật đầu cười



-Hai anh cứ làm việc đi, tôi đi về Hàn Lâm trước.



Cô nói xong thì đi thay đồ rồi rời khỏi.



Mặc Phong cùng Mặc Hàng thoáng nhìn nhau, ai mà không nhìn ra cô đang bị gây khó dễ, bản thân cô lại lương thiện hoặc là ngu ngốc không biết.



. . .



Tối đến, Thừa Tuyết tắm sạch sẽ xong nằm sấp trên giường, Tư Nguyên lấy chai dầu bôi lên tay Thừa Tuyết bị giẫm lên.



-Sao lại thế này? Ai làm vậy?-Tư Nguyên nói



-Chị không cẩn thận nên kẹt tay vào cửa thôi.-cô xua tay



-Sưng đỏ lên hết rồi. Nhìn chị hình như rất mệt mỏi.-Tư Nguyên thoa xong đậy nắp lại



-Chắc hai bữa nay ngủ không đủ giấc thôi.-cô cười trừ



-Em nghe Mặc Hàng nói chuyện chị rồi. Chị đừng lo quá, sự thật sẽ nhanh chóng điều tra ra thôi.-Tư Nguyên mỉm cười động viên cô



-Chị biết rồi. Dạo này em với Mặc Hàng thế nào rồi?



-Vẫn như trước thôi chị.



-Chị thấy hay là em cứ thử mở lòng với Mặc Hàng xem.



-Không phải em không mở lòng mà là Mặc Hàng không chịu mở lòng thôi.-Tư Nguyên lắc đầu cười nhạt



-Chị thấy Mặc Hàng cũng quan tâm em, có lẽ bản tính cậu ấy đã như vậy không thích thể hiện ra thôi. Con người ai lại không có tình cảm cảm xúc chứ?-Thừa Tuyết cười đầy ấm áp



-Em nghĩ... mà thôi đi ạ.-Tư Nguyên định nói gì thì thôi, thoáng nhìn qua đồng hồ trên bàn



-Mới đây đã gần tám giờ rồi sao? Em có việc bận, em đi trước nha chị.-Tư Nguyên cầm túi xách đứng lên



-Tạm biệt em, khi nào rãnh thì đến chơi với chị.



Thừa Tuyết tiễn Tư Nguyên ra tới cổng, đợi Tư Nguyên lên xe mới vào trong nhà.



.



Bởi vì Mỹ Ảnh đưa đơn kiện Khởi Lạc, Nhậm Tử Phàm lại ở nước ngoài nên mọi nhân viên đều bận rộn, nhất là Mặc Phong.



Đặc biệt là tin biên kịch Lưu nói với báo chí Mặc Phong đã có thái độ không tốt còn chửi bọn họ làm Nhậm Tử Phàm có chút tức giận. Trước giờ trong công việc anh yêu cầu cần có sự bình tĩnh và cơ trí, nên Mặc Phong phải hơn các nhân viên khác vậy mà khi anh rời khỏi lại xảy ra tình trạng này.



Sau cú điện thoại Mặc Phong nhận từ Nhậm Tử Phàm khuôn mặt có vẻ tức giận.



-Vu Diệc Thuần...



Nếu không phải cô ta chưa gì đã chửi mắng bọn người bên Mỹ Ảnh thì họ đã không có cơ hội nói này nọ, có cớ phỉ báng nhân cách nhân viên Khởi Lạc.



Khởi Lạc trước giờ rất chú trọng chuyện hình tượng nhân viên, yêu cầu cần sự chuyên nghiệp.



-Kêu nhân viên Vu Diệc Thuần phòng Hoa Lạc lên gặp tôi.-anh nói vài điện thoại trên bàn được kết bối với thư kí bên ngoài



Khơng lâu sau Diệc Thuần đã lên tới nơi, vì trước giờ anh không kêu cô lên gặp bây giờ kêu nên không khỏi lo lắng.



Thu hết can đảm mở cửa bước vào, Diệc Thuần nhìn thấy Mặc Phong đứng ngay cửa sổ bằng kính trong suốt sát sàn nhìn ra bên ngoài.



-Chào... phó tổng.-Diệc Thuần nuốt nước bọt căng thẳng nói



-Ngồi xuống.



Diệc Thuần thấy không khí đột nhiên lạnh hẳn, hai tay vì căng thẳng mà chảy đầy mồ hôi.



-Có... có chuyện gì vậy phó tổng?



-Tất cả đều nhờ chuyện tốt của cô.-Mặc Phong xoay người nhìn Diệc Thuần ngồi trên ghế



-Cái... cái đó, là do... mất kiểm soát, thật ra cũng không phải chuyện tốt gì.-Diệc Thuần đưa tay lên, khuôn mặt vô tội



-Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là xin lỗi bọn họ...



-Anh... sẽ không bắt tôi làm cái một phải không?



-Nghĩ xem.



-Hay là nói cách thứ hai đi.



-Hai chính là... tìm ra bằng chứng.



-A, tôi thấy cái thứ hai tôi làm được.-Diệc Thuần mắt sáng rực nói



-Ba ngày. Ba ngày cô phải tìm ra được chứng cứ.-Mặc Phòng đi qua chiếc bàn dài, dừng trước mặt Diệc Thuần



-Ba ngày quá ít. Năm ngày.-Diệc Thuần giơ năm ngón tay lên



-Ba ngày. Không thì thôi vậy.-Mặc Phong nhún vai



-Được được, ba ngày.



-Nhớ chỉ ba ngày, nếu không tôi sẽ cho cô... out.



Đúng là vô lí. Không có lí lẽ mà. Rõ ràng cô không phải người chịu trách nhiệm kịch bản, cô chỉ lỡ không kìm chế được mới chửi bọn họ thôi. Sao không nói là anh cố ý trốn trách nhiệm, bắt cô làm thay.



-Phó tổng, luật sư Hứa đã tới đang đợi ở bên ngoài.-thư kí của anh từ ngoài bước vào nói



-Cho ông ấy vào.



Diệc Thuần thấy anh bận tiếp chuyện nên biết điều đi khỏi trước khi đi còn quay lại hỏi anh cho chắc: "Thật sự không thể cho năm ngày sao?"



Mặc Phong lạnh lùng trừng, ý bảo anh giống nói đùa sao, Diệc Thuần thất thời làm mặt đau lòng rời khỏi.



Đúng lúc luật sư Hứa đi vào, cả hai lướt qua chạm mặt nhau. Trong tiềm thức cả hai dâng lên một cảm giác thân quen. Nhưng nhất thời không nhớ đối phương là ai nên vô tình bước ngang qua nhau.