Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 32 : Nhị lão thiếu

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Hứa Nhất Duy là con trai của luật sư nổi tiếng đại diện cho Khởi Lạc - Hứa Viễn Đức. Hứa Viễn Đức đã sang Singapo để bàn công việc nên vụ kiện của Mỹ Ảnh lần này là do Hứa Nhất Duy đảm nhận.



-Xin chào phó tổng, tôi là Hứa Nhất Duy.-Nhất Duy lịch thiệp vươn tay ra trước mặt Mặc Phong



-Chào, mời ngồi.-Mặc Phong bắt tay sau đó chỉ vào ghế



Nhất Duy ngồi xuống ghế sô pha đối diến Mặc Phong, từ trong cặp lấy hai tập tư liệu ra, một bản đưa cho Mặc Phong, bản còn lại mình giữ.



-Đây là những điều tôi đã ghi nhận lại sau khi xem lại tất cả những lời nói bên phía chúng ta và Mỹ Ảnh nói.



-Khả năng kiện thắng là bao nhiêu?-Mặc Phong xem hồ sơ hỏi



-Khả năng kiện thắng chỉ có 40% nếu như biên kịch chúng ta có thể nói rõ vì sao viết được một kịch bản như vậy, viết khi nào nhưng nếu có luôn bằng chứng bên họ ăn cắp của chúng ta khả năng thắng là 99%.-Nhất Duy tường tận nói



-Khi nào sẽ ra tòa?-Mặc Phong đóng tài liệu lại hỏi



-Năm ngày sau.



-Dư đến hai ngày.



Mặc Phong thầm nói, môi hơi nâng lên.



-Luật sư Hứa, nội trong ba ngày chúng tôi sẽ có bằng chứng Mỹ Ảnh mới là người ăn cắp kịch bản của chúng tôi, anh yên tâm.-Mặc Phong không phải tự tin mà là tin tưởng vào Diệc Thuần



-Nếu phó tổng đã nói như vậy thì tôi tin.



Bàn bạc thêm một vài nội dung Nhất Duy dọn tư liệu vào rồi rời đi.



Bề ngoại Nhất Duy đều tản ra một sự tao nhã, khuôn mặt điển trai lại rất cuốn hút, có lẽ anh là luật sư nên cả người đều thể hiện sự lịch thiệp và cao trọng (cao quý sang trọng).



-Đúng là... rõ ràng ỷ mình chức vụ lớn thì ăn hiếp mình.-từ phía trước Diệc Thuần vừa pha cafe xong, tay cầm ly cafe vừa đi vừa nhăn nhó



Cứ lo lảm nhảm Diệc Thuần không nhìn phía trước nên liền ập mặt vào người Nhất Duy, thảm hơn chính là đổ cafe lên áo Nhất Duy.



-Xin lỗi, xin lỗi...-Diệc Thuần luống cuống lau lau áo cho anh



-Không sao. Tôi có thể đi rửa.



-Anh...



Diệc Thuần ngừng tay ngẩng đầu nhìn người xui xẻo bị mình làm đổ cafe lên người, là người lúc cô gặp ở phòng phó tổng.



Nhìn mặt anh ta rất quen.



-Anh là...



-Cô... Thuần Thuần.



-Nhất Duy là anh?
-Để tôi xem.



Trình Ngụy giống như đang ôm cô từ phía sau, nhìn tay cô bị thương.



-Tay em đâu ra nhiều vế thương thế này?-anh chau mày



-Lúc sáng... không cẩn thận bị kẹt tay vào cửa.-cô luýnh quýnh đáp



-Thật sao?-anh nghi ngờ



-Thật. Mà anh xem nhanh lên, đau chết tôi.



-Em vội gì. Để tôi xem.



Tiếng bước chân vang lên khẽ khàng, trong không gian không nghe thấy, bộ âu phục xám bạc tôn lên vóc dáng tráng kiện của nam nhân. Môi hôi nâng lên.



-Nhẹ... nhẹ thôi.



Bước chân nam nhân dừng lại khi nghe trong bếp tiếng cô nói.



Mày anh nhíu lại thật chặt.



-Đã đỡ hơn chưa? Có đau không?



Mặt anh một lúc càng tối đi khi trong bếp lại có giọng của nam nhân khác.



-Ưm... bớt đau hơn rồi. Cũng rất thoải mái.



-Đương nhiên rồi, tôi đã bảo tôi rất giỏi trong chuyện này.



-Anh bớt nói đi. Nhanh lên một chút.



-Em vội gì, từ từ mới dễ chịu, nhanh quá sẽ đau.



-Ây... lời nói của anh... làm tôi ớn cả người.



-Là em nghĩ thôi. Em muốn nhanh thì tôi nhanh một chút. Đã thoải mái hơn chưa?



Bên ngoài, một luồn khí lạnh đột nhiên bao trùm không gian xung quanh, hai tay nam nhân siết chặt, lời nói rõ ràng như vậy. Cô lại cư nhiên dẫn người đàn ông khác vào nhà khi không có anh ở nhà.



Anh nghiến răng, dáng người uy nghiêm, khuôn mặt xám đen bước vào gọi tên cô: "Tô Thừa Tuyết."



Thừa Tuyết giật mình, nhìn ra cửa bếp nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đứng ở đó, khuôn mặt rất đáng sợ như muốn giết người.



Lại nhìn sang mình và Trình Ngụy, cô vội rút tay mình khỏi tay Trình Ngụy, khuôn mặt trắng bệch.



Không phải là nói một tuần mới về sao? Sao mới ba ngày anh đã về?