Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 33 : Người đàn ông không nên dính vào

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Nhậm Tử Phàm thấy tình cảnh không như mình suy nghĩ thì mặt hơi đanh lại. Thì ra là nãy giờ Trình Ngụy bôi thuốc cho cô.



Nhưng mà lời nói lúc nãy của hai người ngoài mờ ám ra thì rất là mờ ám.



Bảo anh không nghĩ bậy bạ làm sao được?



Lấy lại phong độ, Nhậm Tử Phàm lạnh giọng hỏi: "Nhị thiếu, anh thật quan tâm người phụ nữ của tôi."



Lời nói ngoài hờ hững ra còn có ý mỉa mai.



Thừa Tuyết không nghĩ anh lại quay về lúc này, khi nãy là Trình Ngụy bôi thuốc cho cô a, không biết anh có nghĩ gì không?



-Không phải, thật ra mọi chuyện...



Thừa Tuyết định giải thích lại nhận ra cái nhìn sắc lạnh rất ghê người từ anh. Cả người cô lạnh toát, tưởng như đang ở trong hầm băng.



-Phàm thiếu, anh thật thương tiểu tam nha, sợ cô ấy cùng người đàn ông khác bên nhau lại nhanh chạy về.-Trình Ngụy châm chọc



-Chi bằng nói Nhị thiếu, sở thích cũng đặc biệt khác người.



-Hai người... mọi chuyện không phải như vậy, là hiểu lầm. Trình Ngụy hay là anh về đi.



Lòng bàn tay Thừa Tuyết đã lạnh ngắt, sợ hai người này mà lại đụng độ nhau thì sẽ có đại chiến a, tốt nhất là cô hòa hoãn trước.



-Muốn về ư? Tưởng là nơi của tôi đi vào tự do hay sao?-Nhậm Tử Phàm hừ lạnh



-Hay là...



Cô định đề xuất gì đó bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của anh thì nín bặt.



-Muốn thế nào?-Trình Ngụy không có gì lo sợ, ngược lại rất vui vẻ đón tiếp



-Phải xem thuộc hạ của Nhị thiếu có đủ bản lĩnh hay không?



Cô nuốt nước bọt, xem ra chuyện này có vẻ... khó giải quyết.



Trình Ngụy ra ngoài phòng khách ngồi, Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế chủ.



Thừa Tuyết không biết là cố ý hay vô ý lại đi gọt trái cây mời Trình Ngụy. Cứ như đang tiếp khách đến nhà chẳng bằng.



Nhậm Tử Phàm trừng cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.



Cô cười như thể mình vô tội liền đi đến ngồi về một phía.



Một lúc sau Mặc Hàng cùng Nin lại cùng lúc đi vào, Mặc Hàng đến là dẫn Tư Nguyên tới chơi với Thừa Tuyết còn Nin là đến "chuộc" Trình Ngụy.



-Hình như... không đúng lúc rồi.-Tư Nguyên thấy không khí căng thẳng thì nhìn sang Mặc Hàng



-Qua bên đó đi.



Mặc Hàng hiểu rõ tình hình thế nào, đưa tay lên vỗ vai Tư Nguyên về hướng Thừa Tuyết đang ngồi.




Khi thế của người nam nhân này, đúng là làm bức bách người khác.



-Em có biết mình vừa làm một chuyện không nên hay không?-Nhậm Tử Phàm thấy cô vào thì đứng lên



-Không phải như anh nghĩ...



-Không có tôi ở nhà, em lại dẫn người đàn ông khác vào.-Nhậm Tử Phàm nghiến răng đứng trước mặt cô lạnh lùng nói



-Không phải... anh hiểu lầm rồi.-Thừa Tuyết muốn giải thích cho anh hiểu



-Hiểu lầm? Tôi có gì không tốt với em, vì sao em vẫn cứ chọc giận tôi?-Nhậm Tử Phàm nắm lấy cổ tay cô siết mạnh



-Anh... anh thật vô lí. Anh không chịu nghe tôi giải thích ngược lại nói tôi, hóa ra trước đây chúng ta cũng thế này, anh có phải cũng vô lí như vậy?-Thừa Tuyết giằng co muốn rút tay mình về



-Em... lúc nào em cũng tự cho mình là đúng. Tôi trong mắt em cái gì cũng xấu, cho dù em mất trí nhớ em vẫn căm hận tôi.-Nhậm Tử Phàm siết chặt tay cô hơn, gần như là bóp nát



-Từ lúc tôi biết anh và Trình Ngụy kia là hai người không nên dính vào thì tôi chỉ muốn cách xa hai người ra. Tôi chỉ muốn có người để làm bạn, ân oán của các người đừng lôi tôi vào.



Cô mím môi, nỗi bi ai chực hiện trong ánh mắt. Một kẻ không nhớ gì, bạn bè người thân đều quên hết như cô đôi khi rất lo sợ. Cô sợ những khuôn mặt giả tạo, cô sợ không biết ai là bạn là thù.



-Em cho là Trình Ngụy thật sự quan tâm em sao? Em còn ngây thơ muốn anh ta làm bạn mình? Tô Thừa Tuyết, tôi nói em biết ngoài tôi ra chẳng ai thật tâm với em.



-Ha... ít nhất Trình Ngụy không nói dối tôi. Còn anh, lúc nào cũng là lừa gạt tôi. Nếu anh thật sự quan tâm tôi vậy thì anh mau nói những chuyện trước kia liên quan tới tôi đi.



Cô cười chát đắng, ánh mắt nhìn anh hiện lên sự chế giễu.



-Em đừng thử sức chịu đựng của tôi, bởi vì em sẽ hối hận cho xem.



-Người như anh... làm sao tôi có thể làm hài lòng? Điều tôi muốn lúc nãy chỉ là mau chóng nhớ lại tất cả.



-Em nhớ ra thì sao? Em không làm gì được cũng như không rời khỏi tôi được.



Chẳng qua anh nghĩ cô sau khi quên đi sẽ là cô bé Dẻ Dẻ lúc trước vui vẻ và yêu quý anh. Nhưng mà dù nhớ hay không cô vẫn căm ghét anh. Còn là kinh tởm anh. Bởi vì anh là lão đại UP không đáng để cô trông cậy và yêu thương.



Ngày đó nếu không vì Tô Tịch Phó anh có như ngày hôm nay không? Chỉ một lúc sẽ là cảnh sát ai cũng kính nể, có thể ngẩng cao đầu bước ra ánh sáng cũng không như lúc này chỉ ở trong bóng tối.



Oán hận ùa về che lấp mọi thứ, con ngươi xanh lam của anh bỗng đỏ ngầu đáng sợ nhìn cô.



Hai tay anh ghìm chặt giữ vai cô, cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô.



Cô hoảng sợ, cũng không biết vì lí do gì nữa. Chỉ là giống như từng bị thế này, cảm giác rất sợ hãi.



Đầu cô choáng váng, hai tay nắm lại ở phía sau lưng anh liên tục đánh đấm.



Nói là hôn thật ra giống như một con hổ cắn xé con mồi, môi giống như vị xé rách đau đớn vô cùng.



-Buông... buông ra...



-Tôi sẽ cho em biết ai mới là người em cần.