Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 34 : Ai mới là kẻ ăn cắp kịch bản?

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Nếu có thể được yêu thương dựa dẫm, thì không cô gái nào lựa chọn phải mạnh mẽ.



- - -



Thừa Tuyết đánh loạn, trong lòng hoảng sợ không thôi.



Nhậm Tử Phàm đẩy cô nằm xuống giường sau đó một tay anh giữ chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầy môi vẫn ngấu nghiến môi cô.



Cô liên tục nghiêng mặt né tránh nụ hôn của anh, hai tay vặn vẹo muốn thoát ra, chân liên tục phản kháng đánh đá nhưng bị anh ghìm chặt lại.



Cô vô vọng, hai mắt hoảng loạn, nước mắt chảy dài trên mặt.



Người mà cô tin tưởng nhất, lại hành động như vậy đối với cô?



-Thật ra tôi và anh là thế nào? Anh có thật hay không là người mà tôi lúc trước yêu thương?-Thừa Tuyết giọng nức nở



Người đàn ông này, làm sao lại là người cô từng yêu thương?



-Em hỏi tôi tôi có phải là người em từng yêu thương không? Vậy tôi hỏi em, em có bao giờ tin tưởng tôi chưa? Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng là thế.-ánh mắt anh đỏ bừng, hai tay chống lên giường, từ trên nhìn xuống cô



-Anh không nói cho tôi biết mọi chuyện làm sao tôi tin anh? Anh luôn lừa dối tôi.



-Tôi khi nào lừa dối em?



-Anh...



Anh lúc nào cũng vô lí như vậy, rõ ràng là anh sai trước nhưng lại không bao giờ nhận lại ngang ngược nói đó là lỗi của người khác.



-Tôi nói cho em biết, tôi ghét nhất kẻ khác đụng vào đồ của tôi, cũng ghét nhất bị người khác lừa dối.



Nói xong lại cúi xuống cắn lấy môi cô, giày xéo không thôi.



Thừa Tuyết bất mãn cùng căm phẫn, cô từ khi nào trở thành một món đồ vật của anh vậy.



Anh không thể là người mà cô yêu thương. Chắc chắn lại là anh nói dối cô. Người cô thương chắc chắn là người tên Lạc kia, đôi mắt xám tro ấy vô cùng dịu dàng.



Cô sực tỉnh thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung kia, nhìn thấy Nhậm Tử Phàm từ từ cởi cúc áo cô ra, môi hôn khắp người cô.



Thừa Tuyết sợ hãi càng đánh loạn hơn, thanh âm nức nở van xin: "Bỏ ra... tôi không muốn..."



Mặc cô khóc lóc cầu xin anh vẫn nghiễm nhiên như không nghe thấy.



-Anh làm như vậy chỉ làm tôi xa lánh ghê tởm anh hơn.



Đây chắc chắn không phải người cô yêu thương. Niềm tim của cô đặt ở chỗ anh hoàn toàn mất hết, cô sẽ đi tìm lại kí ức của mình, cô không muốn sống trong hoàn cảnh cái gì cũng không biết.



Cơ thể anh cứng đi, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt giăng đầy tơ máu đỏ ngầu, tay nắm chặt lại.



Anh chỉ muốn cô là Dẻ Dẻ lúc trước, anh lo lắng cho cô quan tâm cô nhưng cô lại không cần còn càng ghê tởm anh hơn, vậy thì anh lo lắng cho cô làm cái quái gì chứ?



-Chết tiệt.



Anh giơ nắm đấm hướng tới mặt cô, khuôn mặt giống như quỷ dương.



Cô nhắm mắt, môi tái nhợt cắn chặt.



Tay anh lệch đi, đấm mạnh vào tường vang lên một tiếng động lớn.



Cô mở mắt.



Anh đứng lên.



Cô vội vàng ngồi dậy túm lấy cổ áo mình nước mắt giàn giụa trên mặt.



Đôi mắt xinh đẹp chứa toàn bi ai, lớp sương giăng đầy trong đôi mắt.



Anh quay lưng về phía cô cũng không quay đầu lại không nói lời gì đã bỏ đi ra ngoài.



Tấm lưng cao lớn thể hiện sự tức giận cùng lãnh đạm khuất dần sau cánh cửa.



Cô nhắm mắt, thanh âm nức nở vang khắp phong, khung cảnh đột nhiên u tối lạnh lẽo đến cô đơn.



. . .



Mặc Phong bắt Diệc Thuần trong ba ngày phải tìm ra bằng chứng, rõ ràng đang làm khó Diệc Thuần. Diệc Thuần dù phục hay không cũng phải làm, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ đâu.



Diệc Thuần không hiểu sao lại đi đến phòng theo dõi. Nhờ bảo vệ mở tất cả camera của ngày hôm đó và vài ngày gần hôm ấy.



Từng hình ảnh của những ngày trước chiếu trên màn hình, Diệc Thuần cẩn thận xem.



-Khoan, dừng lại đi.



Bảo vệ ngưng lại ở đoạn Tố Quyên nói chuyện với Huỳnh San.



-Sao Tố Quyên lại có vẻ tức giận? Người này hình như là... phó phòng marketing. Bọn họ nói gì chứ?-Diệc Thuần thấy có gì không bình thường ở đây



Diệc Thuần rời khỏi phòng theo dõi đi dọc hành lang, trong lòng có rất nhiều câu hỏi đặt ra.



Hôm đó là Tố Quyên là người đến sớm thứ ba nhưng lại về trễ nhất, không lẽ là Tố Quyên làm.



Diệc Thuần đi về phòng Hoa Lạc, có lẽ nên hỏi rõ.



-Tố Quyên.-Diệc Thuần đi đến bàn Tố Quyên gọi



-Chuyện gì vậy?-Tố Quyên hỏi



-Ngày hôm đó, trước ngày chuyện kịch bản của Thừa Tuyết bị nói là ăn cắp, có phải cô về trễ nhất không?-Diệc Thuần hỏi



-Cô hỏi vậy là có ý gì? Không lẽ cô nghi ngờ tôi?-Tố Quyên mặc dù sợ chuyện Huỳnh San nhờ mình bị bại lộ nhưng vẫn mạnh miệng



-Không, tôi chỉ hỏi để thuận lợi điều tra. Hôm đó cô về có thấy ai khả nghi không?-Diệc Thuần hỏi



-Không có ai cả, tôi ở lại sửa lại tư liệu thì về.



-Vậy cô biết Huỳnh San của phòng marketing không?-Diệc Thuần hỏi tiếp



-Có... à không có. Tôi không hề quen. Mà cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Tôi còn có việc phải làm.-Tố Quyên ra vẻ khó chịu, hai tay đã sớm đầy mồ hôi nhưng vẫn cố che giấu



-Vậy sao? Nếu không thì thôi vậy, cô tiếp tục làm việc đi.



Diệc Thuần mày rõ nhíu lại sau đó giãn ra, đi về bàn của mình. Vì sao Tố Quyên phải nói dối rằng không quen Huỳnh San. Nếu không quen sao hai bọn họ lại nói chuyện với nhau, không có vẻ là vô tình gặp rồi giao tiếp làm quen.



Thật ra Tố Quyên có làm hay không? Nhưng mà cô ta làm vậy là vì cái gì?



Đến giờ ăn trưa, Diệc Thuần định là đi pha một cốc cafe uống nhưng đang trên đường đi thì Diệc Thuần bắt gặp Huỳnh San, dáng vẻ lén la lén lút cứ như sợ ai bắt gặp.



Cái cô Huỳnh San này làm cái gì lại lén lút như vậy? Chắc chắn là có mờ ám.



Diệc Thuần thấy khả nghi liền ở phía sau đi theo.



Huỳnh San đến cầu thang bộ, Tố Quyên đang đứng ở đó.



Diệc Thuần mở hé cửa ra nhìn hai người bọn họ, áp tai nghe.



-Sao cô còn tìm tôi làm gì?-giọng Huỳnh San cau có gắt gỏng



-Chị còn nói, mọi chuyện càng ngày càng khó giải quyết rồi. Khi nãy có người hỏi tôi có quen cô không? Còn nghi ngờ tôi ăn cắp nữa.-Tố Quyên gấp gáp cùng sợ hãi



-Cô rối cái gì? Người hỏi cô là ai?-Huỳnh San càu nhàu khó chịu với thái độ nhút nhát của Tố Quyên



-Là Vu Diệc Thuần, hình như cô ta rất thân với phó tổng, đáng lẽ cô ta bị nghi ngờ là người đem kịch bản cho bên Gia Cát, là nhờ phó tổng ra làm chứng cô ta vô tội.-Tố Quyên lo lắng gấp bội lần



-Cô bình tĩnh trước. Nếu cô ta lại hỏi cô thì cô cứ nói không biết gì hết, camera hôm đó không quay được ở phòng Hoa Lạc nên không ai biết cô và tôi làm đâu.



-Nếu không phải hôm đó cô hỏi tôi về kịch bản của Thừa Tuyết, còn bắt tôi cho cô xem kịch bản cùng hợp đồng với Mỹ Ảnh thì mọi chuyện đã không thế này.



-Được rồi, mọi chuyện cứ để tôi lo, bây giờ cô quay về đi.



-Tôi không thể mất việc được. Chị phải xử lí ổn thõa.



-Tôi biết rồi. Cô mau đi, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ rắc rối đó.-Huỳnh San gắt



-Ờ tôi đi ngay.



Tố Quyên vốn nhát gan, luôn sống an phận chỉ vì ở nhà còn có người bà cùng ba đứa em, nếu Tố Quyên mất công việc này thì gia đình cô ta sẽ không còn nhà để ở, không có gì để ăn, ngay cả ba đứa em cũng không thể đi học, nên cô ta rất sợ.



Ngày hôm đó là tự nhiên Huỳnh San đến bắt chuyện với Tố Quyên, ngồi nói một hơi lại chuyển mục tiêu nói về Thừa Tuyết, một hồi sau Huỳnh San lại hỏi về kịch bản lần này của Thừa Tuyết, Tố Quyên định không nói nhưng nghe Huỳnh San nói rất thích nghe nội dung kịch bản mới, Tố Quyên nghĩ đều cùng làm chung Khởi Lạc chắc Huỳnh San không làm Khởi Lạc bị tổn thất gì. Nên Tố Quyên đã kể hết nội dung kịch bản cho Huỳnh San.



Vậy mà đến tối trước ngày kịch bản bị nói là ăn cắp của Gia Cát, Huỳnh San muốn Tố Quyên vào phòng Hoa Lạc tận mắt xem kịch bản cùng hợp đồng với Mỹ Ảnh.



Nên Tố Quyên rất lo chuyện này bị bại lộ.



Diệc Thuần thấy Tố Quyên đi ra thì vội vàng chạy núp sau bức tường, rồi đợi đến khi Huỳnh San bỏ đi luôn mới bước ra.



Cả người Diệc Thuần run lên không vì sợ mà là tức giận.



Những người trong Hoa Lạc đều xem nhau là chị em tốt, đồng nghiệp tốt, Thừa Tuyết đối với ai cũng quan tâm lo lắng, còn nhớ lúc gia đình Tố Quyên gặp khó khăn là Thừa Tuyết đã lấy nửa số lương của mình giúp cho vậy mà bây giờ Tố Quyên lại làm như vậy.



-Phải nói cho đại côn đồ biết.



Diệc Thuần nghĩ xong thì chạy vào thang máy đi lên phòng phó tổng.



. . .



Huỳnh San đi vào phòng trưởng phòng, thấy Viên Hy ngồi đó.


-Thấy gì?-anh chỉ biết Thừa Tuyết đến chăm sóc Viên Hy còn ngoài ra thì không biết họ làm gì



-Tôi thấy bọn họ gây khó dễ cho cô ấy, còn giẫm lên tay cô ấy nữa. Cô Thừa Tuyết lúc đó rất tội nghiệp, bị xem như người làm còn bị người khác nhục mạ.



Mày của anh nhanh chóng nhíu lại khi nghe Mặc Phong nói. Bây giờ anh đã hiểu vì sao ở tay cô có vết bỏng cùng vết thương bị vật gì đó giẫm lên.



Cô nói với Tâm Nhi là sơ ý bị cửa kẹp trúng, thì ra là không muốn ai lo lắng.



Vậy bữa hôm đó Trình Ngụy bôi thuốc cho cô... nhưng mà cũng không được, dù sao đó cũng là chỗ của anh, cô lại để tên Trình Ngụy tùy tiện ra vào còn nắm níu tay cô bôi thuốc, anh nhịn không được.



-Cậu cho là Viên Hy cố ý sao?-anh lạnh lùng quét mắt hỏi



-Tôi không có ý đó.



-Huỳnh San là phó phòng marketing thì sao? Cũng không thể nói là Viên Hy làm. Bạn của Viên Hy cũng đều là tiểu thư kiêu ngạo nên có thái độ như vậy là phải.



Rõ ràng là đang giải thích cho Viên Hy, một chút lí lẽ cũng không nói.



Mặc Phong thấy chuyện này nói thêm nữa cũng chỉ làm anh tức giận hơn nên Mặc Phong im lặng.



- - -



Sáng sớm, Thừa Tuyết gọi điện rủ Diệc Thuần đi dạo ở khu thương mại định để giải khuây.



Trong lúc đi loanh quanh Diệc Thuần kể mọi chuyện điều tra được cho cô nghe.



Cô hơn ai hết ngạc nhiên kinh độ.



-Thừa Tuyết này, cậu nghĩ xem vì sao Tố Quyên phải hãm hại cậu? Còn có Huỳnh San kia nữa?



-Tớ không biết nữa, Tố Quyên có lẽ gặp khó khăn nên mới làm vậy, nhưng mà Huỳnh San thì tớ chưa từng quen biết.-Thừa Tuyết lắc đầu



-Vậy thì vì sao Huỳnh San phải làm như vậy?-Diệc Thuần không hiểu



-Ngay cả tớ còn thắc mắc nữa là, từ lúc ở Hoa Lạc tớ có gây sự với cô ấy đâu? Hay là trước đây tớ đã làm gì phật lòng cô ấy?



-Ây, cậu tốt bụng hiền lành như vậy thì có thể làm phật lòng ai, có chăng là do cô ta tự gây sự.



-Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, chúng ta đang đi dạo mà.



Vốn là đi vòng quanh mua đồ rất vui không ngờ lại gặp biên kịch Lưu.



-Thừa Tuyết, cậu xem...-Diệc Thuần dừng chân kéo tay Thừa Tuyết vài cái



Cô hướng tới phía trước nhìn.



-Đó là... biên kịch Lưu, Lưu Mai?



-Chứ còn ai nữa? Nhìn mặt cô ta vênh váo mà thấy ghét.



-Chúng ta cứ đi dạo lo chuyện của cô ta làm gì.-cô cười cười



Lưu Mai đi shopping lại gặp Thừa Tuyết Diệc Thuần ở đây, ân oán chuyện ở quán cafe lần đó giữa Lưu Mai và Diệc Thuần, Lưu Mai vẫn chưa tính sổ.



Lưu Mai hếch cao mặt, dừng trước mặt bọn họ, cất cao giọng: "Ai đây nhỉ? Vẫn còn dám vác mặt ra đường sao?"



-Cô muốn gì đây?-Diệc Thuần đẩy Thừa Tuyết ra sau



-Kẻ thất học đúng là không thể phát ra những lời nói dễ nghe mà.-Lưu Mai cười khỉnh



-Ha, còn đỡ hơn kẻ đầu chỉ chứa bã đậu, không suy nghĩ được gì lại ăn cắp của người khác lại còn ăn cướp rồi la làng.-Diệc Thuần nhoẻn môi cười mỉa



-Cô... các người đúng là đê tiện. Ăn cắp của tôi lại còn vu oan tôi đổ thừa cho các người.



-Ai đê tiện hơn ai chứ? Lưu Mai, lương tâm của cô bị chó tha đi rồi hay sao? Cô không thấy có lỗi với chúng tôi thì thôi, nhưng cô cũng phải thấy cắn rứt chứ? Tôi thấy thứ như cô là không hề biết gì gọi là lương tâm con người.



Diệc Thuần liên tục chĩa tay về phía Lưu Mai đẩy đẩy.



-Cô vừa phải thôi nha. Vu Diệc Thuần, cô đừng vu oan giá họa, cái đầu của cô lúc nào cũng nghĩ kẻ khác là xấu. Các người ăn cắp đã đành còn nói ngược tôi.



-Cô đúng là đồ trắng trợn nói dối không chớp mắt mà, cô không sợ sau này bị cắt lưỡi hay sao?



Diệc Thuần trước nay rất nóng tính, lời nói phát ra đều nghe theo những gì mình nghĩ. Đặc biệt hơn đối với những kẻ như Lưu Mai không thể nhượng bộ.



-Diệc Thuần, bỏ đi.-Thừa Tuyết thấy càng ngày càng có nhiều người xúm lại xem bọn họ thì kéo Diệc Thuần nói nhỏ



-Chúng ta không sai bỏ gì chứ? Cô ta là kẻ ăn cắp, còn la làng làm như tội lắm.-Diệc Thuần không chịu thua



-Mặc kệ đi, chúng ta đừng gây chuyện nữa.



-Xem ra Tô Thừa Tuyết rất biết lí lẽ nha, biết ai sai nên không dám nói.-Lưu Mai thừa thế tiến tới



-Nè nè, cô nói ai sợ hả? Cái miệng của cô đúng là giỏi đặt điều mà. Coi chừng mất lưỡi đó.



-Cô nói ai mất lưỡi hả? Chuyện lần trước ở quán cafe tôi còn chưa nói cô, cô còn nguyền rủa tôi?



-Thứ chỉ đi ăn cắp của kẻ khác còn vênh váo như cô, tôi nói như vậy còn nhẹ đó.



-Được lắm, Lưu Mai tôi hôm nay nhất định cho cô biết lễ độ.



-Tôi sợ cô chắc?



Thừa Tuyết vuốt trán, đau đầu khi nhìn thấy mọi chuyện ngày càng rắc rối, hai cái người này giữa chốn đông người đã cãi nhau um sùm thì thôi đã vậy còn đánh nhau.



Thừa Tuyết vội vang chạy tới ngăn.



-Hai người từ từ nói, đừng đánh nữa.



Càng ngày càng có nhiều người bu lại xem náo nhiệt nha, cứ như ba người họ trở nên nổi tiếng vậy.



-Cô tránh ra đi.



-Cậu đi ra đi.



Thừa Tuyết bị hai người bọn họ đẩy ra, cô nhăn trán liền ngăn họ.



-Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Lưu Mai, Diệc Thuần dừng tay đi.



Ai mà ngờ hai người này lại cứ đánh nhau, cô đứng ở giữa ngăn can lại thành "bao cát" bị đánh từ hai phía.



Thừa Tuyết bây giờ thật hối hận muốn chạy ra khỏi, ai mà biết lại bị hai người này đánh, bọn họ đánh nhau cô ở giữa can ngăn nên cô đều lãnh hết.



Đám đông đột nhiên tản ra chừa lối đi, nam nhân nhìn thấy ba người kia đang làm trọng điểm của mọi ánh nhìn, nhận ra Thừa Tuyết thì không biết nên cười hay khoác.



-Tiểu Tam, hình như em chơi rất vui?-Trình Ngụy ở ngoài lớn tiếng trêu chọc cô



-Trình Ngụy... Trình Ngụy, anh giúp tôi tách hai người này ra đi.-Thừa Tuyết ngước cao mặt nhìn anh



-Được thôi. Nin, giúp một tay đi.



Trình Ngụy đi đến kéo Thừa Tuyết ra khỏi hai người kia, còn Nin thì ngăn hai cô gái lại.



-Phù... đúng là bị đánh chết mà.



Thừa Tuyết ôm ngực mình nói.



-Tiểu Tam, nhìn em không khác gì mấy bà thím ở ngoài chợ cá.-Trình Ngụy đưa tay lên bịt miệng cười



-Anh... anh chờ tôi một lát.



Thừa Tuyết không đếm xỉa tới anh, đi đến xem Diệc Thuần thế nào.



-Diệc Thuần, xem cậu kìa.



Diệc Thuần với Lưu Mai đánh nhau nhưng lành lặn hơn Thừa Tuyết rất nhiều, sỡ dĩ bọn họ đánh nhưng không đánh trúng nhau chỉ đánh vào một mình cô, cô mới là kẻ đáng thương nhất a.



Tóc tai rối bù, mặt mày lấm lem, lúc nãy nhìn vào còn tưởng cô và Diệc Thuần ăn hiếp Lưu Mau, giống như lời Trình Ngụy nói y như mấy bà thím ngoài chợ.



-Lưu Mai, tôi không muốn nói nhiều, vài ngày nữa gặp nhau trên tòa rồi hẳn biết ai mới là kẻ nói dối.-Thừa Tuyết quay sang Lưu Mai nghiêm giọng nói



-Để tôi xem các người làm sao kiện thắng.



Lưu Mai liếc cô một cái, sửa sang lại bản thân rồi nện gót rời đi.



-Chúng ta về thôi.



Thừa Tuyết vỗ lưng Diệc Thuần.



-Tiểu Tam, em đi vậy sao?-Trình Ngụy giữ cô lại



-Tất cả không phải đều là trò tốt của anh sao?



Thừa Tuyết liếc anh, nếu không phải Trình Ngụy thu mua Mỹ Ảnh kiện Khởi Lạc thì đã không có vụ kiện tụng này rồi.



-Em sao lại đổ lỗi cho tôi?-Trình Ngụy làm mặt oan ức



-Anh tránh ra, chúng tôi chưa đủ mất mặt hay sao? Nếu anh còn cản đường tôi sẽ không khách sáo.-cô trừng mắt



-Tiểu Tam, em nói rõ chứ?



-Tránh ra. Tránh ra.



Thừa Tuyết đẩy anh ra, cùng Diệc Thuần bỏ đi.



Trình Ngụy đó giờ đều được phụ nữ lấy lòng, là chưa bao giờ thấy cô gái nào khó hiểu lại nóng nảy như cô, đối với cô lại rất thích thú.