Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 36 : Thắng kiện

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Nhất Duy muốn hỏi một số câu hỏi về Lưu Mai được thẩm phán chấp thuận.



-Theo như lời cô nói thì là cô Tô lấy kịch bản của cô?-Nhất Duy chỉ về phía Thừa Tuyết hỏi Lưu Mai



-Phải.



-Vậy thì tôi có thể biết cô viết nó khi nào không?-Nhất Duy hỏi tiếp



-Là... cách đây một tháng.-Lưu Mai ngập ngừng nói



-Cách đây một tháng là khi nào?



-Là, là...



-Cô không biết chính xác ngày hay căn bản cô không hề viết nó.-Nhất Duy lớn giọng chắc chắn



-Phản đối.



-Phản đối được chấp thuận. Luật sư Hứa anh có thể hỏi câu hỏi khác.



Nhất Duy hỏi câu khác: "Vậy thì xin hỏi cô, vì sao khi cô viết một tháng trước cô không công bố cho mọi người mà phải đến sau ngày chúng tôi kí với Mỹ Ảnh."



-Bởi vì... vì...



-Phản đối.



-Thưa thẩm phán câu hỏi của tôi hoàn toàn liên quan đến nội dung kiện cáo.



-Phản đối vô hiệu. Mời bên biện trả lời.



Lưu Mai lúng túng dáng vẻ như không biết trả lời ra sao.



-Cô không trả lời chúng tôi có thể xem là cô không hề viết nó. Nói thẳng ra chính cô mới là kẻ ăn cắp rồi đổ cho cô Tô.



-Phản đối, luật sư Hứa đang bôi nhọ nhân phẩm thân chủ tôi.



-Thưa quan tòa, tôi thấy cô Lưu cần trả lời câu hỏi này. Còn nữa, luật sư bên Mỹ Ảnh tại sao cứ bảo hộ cho người bên Gia Cát. Đáng lí luật sư đây phải cùng tôi xem xem thật có do chính cô Lưu viết hay không?-Nhất Duy nói với thẩm phán



-Yêu cầu chấp thuận. Mời cô Lưu trả lời.-thẩm phán nghe Nhất Duy nói có lí thì gật đầu ghi chép



-Là do... giám đốc nói nếu ra nhanh quá không còn tăng tính yêu thích của mọi người. Trước hết đợi sau khi công ty khác tung ra phim mới thì cơng bố cũng chưa muộn.-Lưu Mai vội biện ra lí do



Thừa Tuyết hai tay mỗi lúc một nắm chặt, Diệc Thuần sao cậu còn chưa đến? Bằng chứng trong tay cậu rất quan trọng.



Phiên tòa tạm nghĩ mười lăm phút, Nhất Duy xem lại một số tư liệu uống tí nước, dáng vẻ rất bình tĩnh nhưng anh rất lo cho Diệc Thuần.



-Tôi biết rồi. Anh mau chóng tìm ra cậu ấy, bằng khongy sẽ thua kiện mất.



Thừa Tuyết điện thoại cho Mặc Phong xong đi lại chỗ Nhất Duy ngồi.



-Mặc Phong vẫn đang tìm Diệc Thuần đừng lo lắng quá.



-Tôi chỉ lo cô ấy gặp nguy hiểm.



-Lúc nãy anh kiện rất tốt. Không cần đoạn ghi âm đó chắc chúng ta cũng thắng. Đừng lo quá.
Cả đám người đi đến quán lẩu ăn mừng, hương khói bay ra từ nồi lẩu bay ra nghi ngút lại tỏa mùi hương thơm ngát.



-Bà chủ, cho bốn lo bia.-Diệc Thuần gọi



-Diệc Thuần, trên đường đến tòa đã xảy ra chuyện gì vậy?-Thừa Tuyết hỏi thay cho thắc mắc của Nhất Duy



-Là thế này...



Thì ra khi sáng Diệc Thuần vừa ra khỏi nhà có người bắt Diệc Thuần đẩy lên xe chạy tới nhà hoang trên núi. Bọn họ hủy đi đoạn ghi âm mà Tố Quyên đã khao nhận, lúc đầu Diệc Thuần hơi hoảng nhưng từ từ bình tĩnh lại tìm cách thoát thân.



Trong lúc chạy trốn Diệc Thuần bị lăn ngã xuống dốc, cũng may có người đi ngang liền giúp cô, Diệc Thuần nượn điện thoại người đó gọi cho Thừa Tuyết và Nhất Duy. Nhưng cả hai đều đã vào phiên tỏa nên điện thoại đều tắt nguồn. Diệc Thuần vội gọi cho Mặc Phong.



-Diệc Thuần lần này tội cho cậu rồi.-Thừa Tuyết cảm động nói



-Uầy, chúng ta là bạn bè có cần khách sáo như vậy không?



-Nào, vì công lao lớn nhất của Diệc Thuần, chúng ta cạn ly.-Nhất Duy cần ly bia lên



-Uống như anh không đã chút nào. Nhất Duy phải cầm nguyên lon uống ai lại rót ra ly.-Diệc Thuần hưng phấn vô cùng



-Được rồi, cạn ly.



Ba lon bia đã giơ lên cao, duy chỉ có Mặc Phong vẫn ngồi im như cũ.



Cả ba đều nhìn Mặc Phong, Diệc Thuần lên tiếng mỉa mai: "Sao, uống rượu Tây thượng hạng, ăn trong nhà hàng sang trọng nên ăn uống ở đây mất mặt lắm hay sao?"



Thừa Tuyết kéo kéo tay áo Diệc Thuần nói: "Đừng nói như vậy."



-Nếu tôi cảm thấy mất mặt thì nãy giờ tôi đã không ngồi ở đây.



Mặc Phong trước nay hiểu rõ Diệc Thuần đều lời lẽ như vậy với mình nên không cảm thấy lạ.



-Tại sao đều là đàn ông, một người thì thanh tao trang nhã, còn một kẻ lại khó ưa cộc cằn.



Mặc Phong hiểu rõ lời lẽ bên trong của Diệc Thuần, cô lại đem anh so sánh với người khác, kẻ ngu cũng biết là Nhất Duy. Nhưng mà có lẽ cô đi quá xa rồi.



-Hôm nay nể mặt cô Thừa Tuyết tôi không gây sự với cô. Nếu đã không chào đón tôi, tôi nghĩ tôi nên đi trước.



Mặc Phong nói xong cũng không đếm xỉa tới ai liền cầm áo khoác đứng lên bỏ đi.



-Mặc... Diệc Thuần à, sao cậu lại nói như vậy? Dù sao Mặc Phong cũng đã cứu cậu.-Thừa Tuyết quở trách



-Ai thèm anh ta cứu.



Diệc Thuần bũu môi, lại nhìn xuống tay mình.



-Diệc Thuần, đến khi nào cái tính này của em mới chịu bỏ đây.-Nhất Duy thở dài



-Nè nè, hai người hùa nhau ăn hiếp tôi sao?-Diệc Thuần lườm cả hai



-Được rồi, lẩu sắp nguội hết rồi. Mau ăn thôi.



Diệc Thuần cúi đầu nhìn vạt áo bị xé mất một miếng, tâm trạng không rõ là gì. Chỉ biết cảm kích cùng đau xót.