Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 37 : Đối xử tốt

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Ăn mừng đến trời tối, đèn đường cũng thắp sáng hai bên ven đường, Diệc Thuần là kẻ sai nhất trong đám lời nói say mềm mà đi đứng xiêu quẹo.



Nhất Duy thấy vậy liền có ý định đưa Thừa Tuyết và Diệc Thuần về nhà, Thừa Tuyết chỉ uống vài lon vẫn còn tỉnh táo nên kêu Nhất Duy đưa Diệc Thuần về trước bản thân mình thì đón taxi về.



Đứng nhìn Nhất Duy lái xe đưa Diệc Thuần về, Thừa Tuyết ôm hai tay mình rảo bước lên con đường dài, xe cộ giữa đường chạy qua lại tấp nập âm thanh vang lên không ngớt mà dòng người đi hai bên vệ đường cũng hối hả đi qua lại.



Chiếc HyperSport lướt qua ngang cô, Thừa Tuyết thoáng nhìn theo ở trong thành phố này, loại siêu xe khó có ai sở hữu được. Cũng không hiểu vì sao từ khi nói chuyện điện thoại với anh đến bây giờ cô vẫn chưa gặp anh. Anh cũng không đến Hàn Lâm để tìm cô.



Xe dừng lại ở phía sau cô một khoảng, cô đứng yên tại chỗ hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe, cũng không rõ là mong chờ cái gì. Có lẽ là do xe đẹp hoặc là người bên trong xe.



Cửa mở, một đôi chân thon dài được chiếc quần xám bạc bao quanh ngay sau đó cả dáng người cao ráo thẳng tấp bước ra khỏi hẳn xe.



Thừa Tuyết nắm lấy quai ba lô trên lưng, lại nhìn Viên Hy bước ra xe.



-Chị Thừa Tuyết.-Viên Hy bước ra xe liếc thấy cô đứng đó nhìn Nhậm Tử Phàm thì gọi



-Trễ như vậy còn đi đâu sao?-cô giống như trả lời Viên Hy không giống là tò mò muốn biết



-Khi nãy anh dẫn em đi đến một nhà hàng mới mở, ở đó rất tốt đến bây giờ em vẫn còn muốn đi nữa.-Viên Hy hưng phấn kể



Cô không nói gì, ánh mắt nhìn sang Nhậm Tử Phàm thấy anh cũng đang nhìn mình, mày cương nghị hơi chau lại.



-Sao chị lại về trễ vậy?



-Chị thắng kiện nên rủ nhau đi ăn mừng, lúc nãy vui quá nên quên thời gian mất.



-Hèn gì mặt chị đỏ như vậy, chị đã uống rượu sao?



-Có sao? Chỉ có vài lon bia thôi.-cô đưa tay ôm má vừa ửng đỏ vừa nóng của mình



-Anh, hay là chúng ta đưa chị Thừa Tuyết về đi. Trễ lắm rồi.-Viên Hy ôm lấy cánh tay anh lay nhẹ



-Không cần đâu, hai người là về Ngự Biệt Uyển, còn tôi về Hàn Lâm, hai nơi này ngược đường nhau. Không thuận tiện, không thuận tiện.-cô vội nói chen vào trước khi anh nói



Rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt anh trầm xuống.



-Không phiền hai người nữa, tôi đi trước.-cô cười nói rồi xoay người đi, bước chân sải dài giống như chạy vậy



Cô không biết vì sao mình phải chạy trốn? Cũng không rõ vì sao nhìn hai anh em bọn họ, có cảm giác bị lừa dối.



Bên tai cô thoáng nghe Nhậm Tử Phàm bảo Viên Hy lên xe về trước, ngoài ra chẳng còn gì, xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi làm con người ta cảm thấy lạnh mà không khỏi run lên.



Rất nhanh sau đó tay cô bị túm lại.



-Em chạy đi đâu?-anh nắm chặt lấy tay cô, thanh âm trầm thấp



-Đi về nhà.



Cô đáp rút tay mình về đáng tiếc lại bị anh nắm chặt lại.



-Tôi đưa em về.



-Anh đùa sao? Viên Hy còn đợi anh.-cô lại một lần nữa muốn lấy tay mình ra khỏi tay anh



Nhưng mà lần này anh lại càng giữ chặt hơn, giống như cô càng muốn làm việc gì thì anh càng làm trái ý cô.



-Tôi đã kêu người đưa em ấy về. Bây giờ đã về được chưa?-anh nhăn trán, lời nói giống như chê cô nhiều điều



-Được, nhưng mà...



-Lại sao nữa?



-Tôi...




-Vậy thì mẹ mau khỏe lại, con chắc chắn sau khi mẹ khỏe sẽ cho mẹ về nhà.



-Được.



.



Nói chuyện hàn huyên với bà một lúc Thừa Tuyết đi đến phòng gặp bác sĩ, Nhậm Tử Phàm cũng không đi theo chỉ là xuống nhà xe chờ cô.



Cô vào phòng, bác sĩ chỉ ghế đối diện mời cô ngồi xuống.



-Bác sĩ, bệnh của mẹ tôi sao rồi?



-Mắt của mẹ cơ vốn do duy truyền nên khả năng nhìn thấy là rất khó. Còn về bệnh suy tim của bà tôi nghĩ không nên kéo dài nữa.-Bác sĩ đưa cô bảng xét nghiệm



-Vậy... phải làm sao?-cô chỉ có bà là người thân nếu bà xảy ra chuyện gì thì cô biết phải làm sao



-Cần phải làm phẫu thuật. Nhưng mà...



-Nhưng mà sao ạ?-Thừa Tuyết gấp gáp hỏi



-Cần tìm người hiến tim thích hợp, phẫu thuật cũng chưa chắc thành công.



-Bác sĩ dù thế nào ông cũng phải giúp mẹ tôi. Cho dù lấy tim tôi đổi cũng được.-cô khẩn khoản lời nói nghẹn ngào



-Tôi sẽ cố gắng. Cô nên chăm sóc tốt cho bà.



-Tôi nhất định. Ngài phải chữa khỏi cho mẹ tôi.



.



Rời khỏi phòng bác sĩ cô đi ra cổng, Nhậm Tử Phàm ở trong chiếc Ferrari chờ cô, vẫn luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.



Cô suy kiệt, đi đến mở cửa xe ngồi vào.



Anh nhấn ga vòng xe chạy về phía ngược lại.



-Thế nào?-anh giống như thuận tiện hỏi hơn là hỏi han



-Tình hình của bà không khả quan lắm. Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật.



-Không cần lo lắng quá.



-Nếu không tìm được tim thích hợp thì tôi sẽ thử. Dù sao bà cũng là mẹ tôi.



-Em điên sao?-anh thắng gấp, thanh âm rõ tức giận



-Tôi không thể nhìn mẹ tôi chết được.



-Vậy là em lấy mạng mình ra cược hay sao?



-Không phải cược mà là trao đổi.



-Có khác gì nhau. Mạng sống của em là do tôi cứu, có thế nào cũng do tôi quyết định.



Người đàn ông đúng là ngang ngược lại không nói lí lẽ.



-Em không cần lo. Tôi sẽ giúp em lo chuyện đó.



Anh dường như vô tâm tới lời cô nói tiếp tục cho xe chạy đi.



Cô biết rõ một khi anh đã quyết định thì sẽ không thể nào thay đổi được cho nên tạm thời không cãi với anhh.