Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 38 : Nổ bom

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Buổi khánh thành diễn ra ở nơi tập trung người qua lại đông đúc của thành phố. Phóng viên cũng đã đến đứng ở phía dưới khán đài giương máy ảnh chụp.



Nhậm Tử Phàm dừng bên đường, mở cửa đi xuống xe. Cô cũng vội tháo dây an toàn ra leo xuống xe.



Trình Ngụy cùng một nam nhân ngồi trên xe lăn được phóng viên đặt câu hỏi lại liên tục dùng máy ảnh chụp hình cả hai lại. Lần này Trình Ngụy hợp tác với Mộ Dung Cảnh để xây tòa cao ốc có quy mô lớn thế này phóng viên không lấy tin tức làm tin nóng sốt dẻo thì nên bỏ nghề là xong.



Thừa Tuyết không chú tâm đến hai nam nhân tỏa ra khí chất hơn người luôn là ánh sáng hào quang giữa bộn bề những người tầm thường, mà ánh mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh Mộ Dung Cảnh.



Diệp Hiểu Quân!



-Đến chúc mừng thôi.



Nhậm Tử Phàm kéo tay cô.



Phóng viên nhận ra Nhậm Tử Phàm liền quay ống kính chuyển về hướng anh liên tục nhấn máy. Nhậm Tử Phàm không phải nhân vật đơn giản, trước giờ rất ít xuất hiện trên báo chí hôm nay lại xuất hiện ở đây nếu bọn họ không chụp thì uổng quá a, e là phải đợi rất lâu mới có cơ hội nữa.



Đám đông dạt thành hai hàng chừa lối cho hai người bước đi, Nhậm Tử Phàm dừng bên dưới khán đài lịch thiệp nói: “Chúc mừng.”



-Phàm thiếu khách sáo rồi, lại có thể để ngài đến tận đây chúc mừng.-Mộ Dung Cảnh ý vị không rõ là khách khí hay mỉa mai



-Nếu để Mặc Phong đến chúc mừng thì quả là không xem Cảnh thiếu ra gì rồi? Không thôi người khác lại nói tôi không đặt ngài trong mắt.-Nhậm Tử Phàm cười lạnh, ánh mắt sáng như đuốc



-Tiểu Tam, lên đây đứng cạnh tôi.-Trình Ngụy bước xuống bậc thềm, vươn tay ra



-Hả? Tôi…



Cô khó xử mắt đảo quanh, dò xét thái độ Nhậm Tử Phàm.



-Phàm thiếu là người rộng lượng, không lẽ ngay cả chuyện này cũng chấp nhất.-Trình Ngụy cười sáng lạn để lộ hàm răng trắng đều



-Đi đi.



Nhậm Tử Phàm buông tay cô ra, đẩy cô về phía Trình Ngụy.



Lòng đột nhiên lạnh lẽo đến lạ thường!!!



Thừa Tuyết được Trình Ngụy dắt lên khán đài, phóng viên chụp hình không ngừng nghỉ cứ như nếu ngừng chụp sẽ mất một tấm ảnh quan trọng.



Hiểu Quân vịn tay cầm xe lăn của Mộ Dung Cảnh liếc sang phía Thừa Tuyết khẽ mỉm cười.



Thừa Tuyết nhìn thấy Hiểu Quân và Mộ Dung Cảnh, trong đầu không khỏi suy đoán được quan hệ không bình thường giữa bọn họ, mắt nhìn xuống dưới, nam nhân kia đã biến mất từ lúc nào.



Cô khẽ thở dài không may để Trình Ngụy nghe được liền ở phía sau vòng tay ôm eo cô kéo sát lại gần mình.



-Em nên cười đi, bởi vì không chừng em sẽ lên trang nhất báo đó.



-Có liên gì chứ?-cô cười hay không, được lên báo hay không chẳng liên quan chút nào



-Sao lại không? Người xem nếu nhìn thấy mặt em như vậy thì sẽ quăng báo không thèm đụng tới mất.-anh cười một lúc rực rỡ, nóng bỏng như mặt trời



Cô nhẹ dùng cù chỏ thục vào hông anh, trừng mắt. Nhưng mà lại nhẹ mỉm cười.



Trình Ngụy như được như ý cười một lúc vui vẻ, càng lúc giữ chặt eo cô làm cô dán sát vào người anh, bởi vì chiều cao cô có hạn nên dựa vào lồng ngực anh, cơ hồ cô nghe được nhịp tim khỏe khoắn đều đặn của anh đang đập kia.



Gượng ép bản thân mỉm cười, trong lòng không ngừng chửi Trình Ngụy.



Bởi vì phóng viên còn đặt câu hỏi rất nhiều mà hai mươi phút sau mới cắt băng khánh thành nên Thừa Tuyết chỉ đứng một lát liền viện cớ bỏ đi.



Cô xuống phía dưới nháy mắt với Hiểu Quân, Hiểu Quân hiểu chuyện cúi đầu nói nhỏ với Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh nghe Hiểu Quân nói thì nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sắc bén vô cùng cuối cùng cũng từ chối không để Hiểu Quân đi.




-Không có. Chẳng qua bị người khác từ chối sự quan tâm cảm thấy bực tức.



-Tôi đùa thôi. Em đừng tưởng như thật chứ?



Cô mặc kệ, người làm đưa thuốc cô đi lại bàn bóc vỏ thuốc cho anh.



-Tiểu Tam… Tiểu Tam…



Anh gọi cô nhiều lần cô cũng không trả lời một tiếng. Hình như là giận thật rồi.



Để thuốc trong tay cô rót ly nước trắng đưa tới trước mặt anh.



-Tiểu Tam, em giận tôi!?



Cô đưa tay về trước một tí, vẫn là im lặng.



-Vậy thì tôi không uống.



Cô nhíu mày, biết rõ anh đang muốn cô nguôi giận, nghĩ lại anh bị thương cũng vì mình nên tạm thời hạ giọng: “Được, anh uống thuốc. Tôi hết giận.”



-Cam kết.



Trình Ngụy nhanh nhẹn cầm lấy thuốc cùng ly nước từ tay cô, ngửa cao đầu uống.



Đặt ly về vị trí cũ, Trình Ngụy liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.



-Sao nữa đây?-cô nghiêng mặt hỏi anh



-Vì sao em biết có bom?-Trình Ngụy nghiêm mặt



Cô im lặng cúi đầu, nhìn hai tay đang siết chặt của mình.



-Là Nhậm Tử Phàm làm?-anh dùng tay nâng mặt cô lên, ép cô nhìn mình



Cô lắc đầu, vẫn là im lặng.



-Tiểu Tam, nếu thực sự hôm nay em không biết được thì chẳng phải tôi sẽ chết hay sao? Nói cho tôi biết, có phải anh ta làm không?-Trình Ngụy kiên nhẫn hỏi lại



-Tôi không biết. Bọn họ chỉ nói, chỉ cần cắt băng khánh thành thì bom sẽ nổ. Lúc đó tôi không quan tâm là ai, tôi rất hoảng.



Mặc dù cô biết cô gạt anh không nói là Nhậm Tử Phàm chủ mưu, nhưng mà thật sự lúc đó cô rất lo sợ, trong đầu cô chỉ biết nếu cô không mau chạy báo cho mọi người thì sẽ có rất nhiều người chết. Sự thật chính là dù cô đã báo nhưng vẫn có người bỏ mạng.



-Tôi nhìn thấy nhiều người chạy không thoát bị bom nổ mà chết nằm trên đất, máu của họ chảy rất nhiều, nhìn họ rất đáng sợ cứ như trách tôi tại sao lại không nhanh chân hơn. Tôi cũng không muốn, tôi rất sợ…



Giọng cô nghẹn ngào, mắt giăng đầy màn sương mờ.



-Đừng sợ, không phải lỗi của em. Xin lỗi.-anh đau lòng lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng



-Trình Ngụy, anh đừng trách bọn họ, là tôi không chịu chạy nhanh báo cho mọi người biết. Nếu anh điều tra ra đừng giết chết người đã làm được không?-cô ở trong lòng anh ngẩng đầu



-Không được. Họ suýt nữa hại chết tôi, dù tôi không giết họ em nghĩ Mộ Dung Cảnh sẽ tha hay sao? Huống chi chuyện này cũng không hề đơn giản.-Trình Ngụy cự tuyệt



Bọn họ cũng không muốn. Họ làm cũng chết mà không làm cũng chết.



Nếu họ không làm họ sẽ được Nhậm Tử Phàm để yên sao? Con người Nhậm Tử Phàm ai mà không hiểu rõ, anh đã muốn gì chắc chắn phải làm được.



Cô sợ. Thật sự sợ một ngày mình cũng bị anh không lưu tình giết chết.