Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 40 : Nếu anh yêu tôi, tôi đồng ý

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Không hiểu sao trời hôm nay cứ mưa, cả bầu trời đen u ám, không khí lành lạnh làm người ra đường phải khoác thêm chiếc áo.



Thừa Tuyết ngước mắt ra nhìn bên ngoài trời thông qua cửa kính, thư kí Mandy đứng trước phòng, thanh lịch nói: "Cô Tô, tổng tài gọi cô."



-Tôi sẽ lên.



Cô gật đầu, lòng chợt lạnh đi.



Bước chân của cô đầy nặng nề, không gian như một chiếc hộp nhốt cô bên trong bởi hai bức tường trắng xóa kéo dài.



Kim Mễ thấy cô đi lên thì chặn trước mặt, cố ý hếch cao mặt lên: "Cô lên đây làm gì?"



-Là tổng tài kêu cô ấy lên.-Mandy nói



-Tôi không hỏi cô. Đi làm việc đi.-Kim Mễ cáu gắt



-Không cần cáu gắt với người khác, cô ấy chỉ làm theo lời tổng tài.-cô đứng ra bênh Mandy



Kim Mễ nhất thời không có lời cãi lại, im vài giây thì lớn tiếng:



-Còn không đi làm việc.



Mandy mặc dù bất mãn nhưng cũng không dám cãi lại liền rời đi.



-Không ngờ cô cũng rất biết cách lấy lòng tổng tài, để tôi xem cô ở được bao lâu.-Kim Mễ khinh khi



Cổ họng cô chợt mặn chát, cô hiểu rõ lời Kim Mễ nói, cô ta hóa ra là xem thường cô, nghĩ cô là một trong số tình nhân của anh.



-Cảm ơn cô đã quan tâm.



Cô mỉm cười lướt qua người Kim Mễ mở cửa đi vào.



Đối với thái độ hờ hững của Thừa Tuyết, Kim Mễ tức giận giậm, chỉ mong mau chóng làm cô biến mất.



Kim Mễ xoay người thì giật mình khi nhìn thấy nụ cười xảo quyệt của cô gái đang nhìn mình, tự dưng lại thấy ghê sợ.



Thừa Tuyết đi vào phòng tổng tài, bước qua tấm bình phong.



Có điều kì lạ chính là không thấy Nhậm Tử Phàm ở đâu cả.



Mặt cô nhăn lại, mờ mịt trong sương mù khi nghe âm thanh kì lạ phát ra từ căn phòng nghỉ. Cô hiểu rõ thứ âm thanh kia là gì.



Ha, hóa ra kêu cô lên đây là để xem trò này. Vậy thì anh quá mức trẻ con rồi.



Cô không yêu anh, cô không ghen. Cho dù yêu anh cũng không ghen. Bởi lẽ

nếu anh nghĩ tới cảm giác của cô thì sẽ không làm chuyện này rồi cố tình cho cô coi.



Anh muốn cô coi, cô càng không làm theo.



Ngồi yên vị trên ghế sô pha, rất thản nhiên lấy điện thoại ra chơi game.



Mãi nửa tiếng sau, thứ âm thanh kia mới dứt tiếng nước trong phòng tắm xả ra rồi dứt đi trả lại thời gian yên tĩnh.



Cửa mở, có người bước ra vừa lúc cô chơi game xong cất điện thoại vào. Cũng không thèm nhìn là ai.



-Nếu tổng tài chỉ muốn nói bấy nhiêu vậy thì tôi xin phép về làm việc.



Người con gái này lại cư nhiên phớt lờ đi, thái độ lại lạnh nhạt như vậy thật sự chọc giận Nhậm Tử Phàm.



Thừa Tuyết định đứng lên thì Nhậm Tử Phàm đã tiến tới đẩy cô xuống ghế, một

tay đặt lên thành ghế tay kia chống xuống ép cô phía dưới mình.


Dịch Thiên nhún vai, đẩy Thừa Tuyết qua ngồi kế bên Nhậm Tử Phàm, còn bản thân ngồi đối diện.



-Cảm ơn quý vị đã đến dự buổi lễ đính hôn của Lôi gia và Lưu gia.



Buổi lễ bắt đầu, khi Duẩn Hào xuất hiện thì bên cạnh là cô gái xinh đẹp

trong bộ váy đỏ dài phần trên ôm sát cơ thể phía dưới váy dài đến chân

được xẻ một bên phần đuôi vài dài hơn trải dài trên sàn, khuôn mặt mỹ

nhân được trang điểm tinh tế đẹp mắt, mái tóc quăn xõa dài.



-Duẩn Hào thật có phúc, lấy được vợ là siêu mẫu.-Dịch Thiên không giống là đang ngưỡng mộ



-Cuộc hôn nhân này, e là người khác ngưỡng mộ nhưng người bên trong lại không hề cảm thấy vui vẻ.-Viên Hy cười nói



-Hôn nhân không tình yêu chẳng khác nào là một cực hình.



Mặc dù cô không hiểu đầu đuôi câu việc, nhưng qua lời nói và cảm nhận cô

hiểu được cuộc đính hôn này chẳng qua là một cuộc làm ăn, hoặc do ép

buộc.



Cô nói xong phát hiện Nhậm Tử Phàm nhìn mình, sau đó liền giả vờ như không biết lại nhìn về phía hai nhân vật chính.



Không đúng, không lẽ anh đang nghĩ cô ám chỉ chuyện lúc sáng. Hoàn toàn không nha, cô đây là không hề có ý đó, hoàn toàn không có.



-Lưu Mẫn Nhi yêu Duẩn Hào như vậy, đáng tiếc Duẩn Hào lại không có tình cảm. Đối với Mẫn Nhi là vui nhưng Duẩn Hào lại là bi kịch.



Lưu Mẫn Nhi là một siêu mẫu quốc tế, lại trong một lần gặp gỡ yêu Duẩn Hào. Cô gái này cũng rất can đảm a, tỏ tình, theo đuổi đều là cô ta ngỏ lời

trước, vậy mà Duẩn Hào vẫn cứng ngắc như đá không hề động lòng.



Đính hôn hôm nay cũng là do hai bên gia đình tự ý quyết định.



Thừa Tuyết nghĩ đối với hôn nhân này, không ai vui vẻ cả, dù yêu hay không yêu đều là nỗi bi kịch.



Duẩn Hào cùng Mẫn Nhi đi mời rượu khách, những lời chúc mừng bọn họ, chúc

phúc cả hai không ngớt, đôi khi còn có người nhân cơ hội xen vào chuyện

làm ăn.



Hai người đi lại phía bọn họ ngồi, Dịch Thiên mơn

trớn nói: "Duẩn Hào tớ thành thật chúc phúc cậu, đừng bao giờ bỏ rơi Mẫn Nhi nha, nếu không tôi sẽ cưới cô ấy đấy."



Duẩn Hào rất muốn trả lời "Cũng được" nhưng mà nghĩ lại thôi.



-Dịch Thiên, vì sao lúc nào cũng giỡn được?-Mẫn Nhi tỏ ý không vui mặc dù ngoài miệng vẫn là nụ cười rực rỡ



-Em chúc anh chị hạnh phúc.-Viên Hy đứng lên cầm ly rượu thật lòng chúc phúc họ



-Cảm ơn em.



-Chúc mừng, trở thành người có vợ rồi trưởng thành một chút nữa.-Dịch Thiên cũng đứng lên kính rượu



-Câu này tôi thấy dành cho cậu thì tốt hơn.-Nhậm Tử Phàm cũng cầm rượu đứng lên mời



Điều đương nhiên Thừa Tuyết không thể ngồi đứng lên cũng mời rượu.



-Tóm lại một câu, trăm năm hạnh phúc.



Tiếng ly chạm vào nhau, tất cả đều ngửa cao đầu uống cạn rượu trong ly.



-Bọn tôi qua bên kia một lát.



Duẩn Hào và Mẫn Nhi tiếp tục đi mời khách, một đen một đỏ đi cạnh nhau, song lại cảm thấy buồn bã lạ thường.