Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 41 : Không tin tưởng

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Thừa Tuyết cảm thấy không thoải mái nên đi ra ngoài để hít thở không khí.



Cô đứng bên hồ bơi, nhìn mặt nước yên ả dưới ánh sáng vàng hắt ra long lanh huyền ảo.



Viên Hy đi theo phía sau cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.



-Chị Thừa Tuyết?



-Viên Hy là em sao? Có gì à?-Thừa Tuyết quay đầu hỏi



-Sao chị ra đây?-Viên Hy đi đến đứng cạnh cô



-Chị thấy hơi ngạt thở nên ra đây hít thở một chút.



-Vậy sao? Hình như chị không được vui?



-Có sao? Chị chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.-cô cười trừ



-Chị và anh hai vẫn tốt chứ?



-Vẫn tốt.



Viên Hy à một tiếng, ánh mắt đảo quanh: "Tóc chị dính gì kìa?"



Viên Hy vươn tay lấy thứ dính trên mặt cô ra.



Thừa Tuyết đợi Viên Hy giúp mình xong thì sờ lên mặt mình cho chắc ăn là không còn dính gì nữa.



Đôi mắt bị thu hút bởi sợi dây tay đeo trên tay Viên Hy.



-Sợi dây tay đẹp thật.-cô tán thưởng



-Cái này sao?-Viên Hy giơ tay lên



-Phải. Thiết kế rất tinh xảo lại sáng lấp lánh, mẫu mã rất hợp với giới trẻ. Thật sự rất vừa mắt!-Thừa Tuyết nhìn thấy cũng yêu thích



-Cái này là anh hai lần trước đi Úc mua về cho em. Đẹp lắm phải không?-Viên Hy cười đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc



-Rất đẹp!



Cô cười yếu ớt, bản thân cảm thấy nực cười. Chua xót nói ra hai từ này thật khó.



Nhận ra vẻ mặt của Thừa Tuyết, Viên Hy thầm cười, sau đó nói: "Chị thích lắm thì phải? Hay là em cho chị đeo thử?"



-Không, không cần đâu.-cô vội vã xua tay từ chối nhưng mà Viên Hy đã nhanh hơn một bước tháo dây tay ra



-Chị... đây là của em, chị vẫn là...



-Không sao, chị đeo đi.



Viên Hy ép buộc đeo vào tay cho cô, nhanh gọn cài chốt lại.



-Em đi toilet một lát.



Viên Hy mỉm cười đôi mắt sáng trưng giữa màn đêm sau đó xoay người rời đi.




Cô ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói nam phát ra.



Tiêu Lặc xuất hiện dần trước mặt cô, nhìn cô ngồi trên sàn thì nói tiếp: "Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không tháo dây ra cho cô. Có trách thì nên trách cô đi theo sai người."



Theo sai người? Hắn nói là cô đi theo Nhậm Tử Phàm nên mới bị bắt tới đây? Phải rồi, anh từng nhắc nhở cô.



-Các người quá ngây thơ, anh ta sẽ không quan tâm tới.-Thừa Tuyết cười nhạo



-Mặc kệ quan tâm hay không, xem đây là cảnh cáo của ta.



Lại một giọng nói khác vang lên, giọng nói này có vẻ già dặn hơn nhiều, từ ngoài cửa sắt mở ra vang tiếng kèn kẹt chói tai, một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu bước vào.



-Lão gia.



Tiêu Lặc thấy Mộ Dung Khải bước vào vội hành lễ.



-Cảnh Nhi có biết không?-Mộ Dung Khải hỏi



-Thiếu gia không biết, nhưng mà thiếu gia hứa với Diệp tiểu thư không truy cứu.



-Con dâu ta bị thương nặng như vậy, Nhậm Tử Phàm lại kiêu ngạo như thế, nếu ta không cảnh cáo thì e là hắn không xem Mộ Dung gia ra gì.



Thừa Tuyết nhìn Mộ Dung Khải, cô cứ tưởng là Mộ Dung Cảnh sai Tiêu Lặc làm, không ngờ lại là ông. Nhưng mà đáng tiếc bọn họ chọn sai người rồi, cô trong lòng anh đến một chút trọng lượng cũng không có.



Dù cô có xảy ra chuyện gì, người lo lắng cho cô chắc chắn không phải Nhậm Tử Phàm.



-Có lẽ ông chọn lầm người rồi? Ông giết chết tôi thì Nhậm Tử Phàm cũng không quan tâm đến.-cô cười giễu, giống như cười nhạo bản thân



-Vậy thỉ phải thử mới biết.



.



Trời tối, màn đêm che phủ khắp không gian, gió từ ngoài biển thổi vào cảng biển làm con người ta không khỏi rùng mình vì cái lạnh.



Thừa Tuyết bị trói chặt tay chân bị đem ra cảng, Mộ Dung Khải đứng nhìn cô, nói: "Tôi hẹn Nhậm Tử Phàm bảy giờ. Nếu anh ta không đến tôi trực tiếp ném cô xuống biển."



-Ông đừng vô ích, anh ta sẽ không đến.



Cô cười, nụ cười thê lương. Có nhiều chuyện rõ ràng bản thân đã biết sự thật nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm mọi lí do để bảo vệ đáp án trong lòng mình



Cũng giống như cô lúc này, biết rõ anh sẽ không đến nhưng vẫn cứ chờ đợi. Để rồi chỉ thu lại là nỗi thất vọng.



Từng giây từng phút trôi qua, gió đêm càng lúc càng lạnh giống như sự lạnh giá bao lấy con người, lồng ngực Thừa Tuyết lạnh lẽo.



-Lão gia, 7h rồi.



Cô hít từng hơi khó khăn, ánh mắt nhắm lại cam chịu. Lời nói Tiêu Lặc lúc nãy đã hoàn toàn thất tỉnh cô, không phải anh không quan tâm cô mà là căn bản không quan tâm cô.



Thật sự rất lạnh. Lạnh hơn gió đêm.



Nếu anh thật quan tâm cô, thì lúc này đã xuất hiện ở đây, cô muốn thấy anh, nghe anh nói: "Không sao rồi, đừng sợ." giống anh tối qua anh nói với Viên Hy.



Nhưng mà tất cả đều là cô viễn tưởng, mọi thứ đã nói rõ: Anh không quan tâm cô.