Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 51 : Ba Ngày Ở Đảo San Hô (1)

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Thừa Tuyết kéo vali lên khoang phổ thông chuyến bay sang đảo San Hô,

chọn vị trí cạnh cửa sổ để vali lên trên sau đó ngồi xuống ghế.



-Tiểu thư, phiền cô lấy những thứ như điện thoại hoặc những thứ sắc nhọn nguy hiểm ra chúng tôi sẽ giữ giúp.-nữ tiếp viên thân thiện nói với cô



-Cho tôi điện một cuộc điện thoại được chứ?



Cô phải gọi cho Nhậm Tử Phàm để anh biết cô đã lên máy bay không đi máy

bay tư nhân với anh. Chuyến đi đến đảo San Hô cũng là do tiền công ty

chi, cô không sợ mình bị lỗ gì cả đi máy bay nào chả được miễn đến đảo

San Hô thôi.



-Thật xin lỗi, đã lên máy bay không thể sử dụng điện thoại. Phiền cô rồi.-nữ tiếp viên khó xử



-Không sao, đây.-Thừa Tuyết không làm khó lấy điện thoại ra đưa cho nữ tiếp viên



Nữ tiếp viên nhìn thấy điện thoại đã được cô tắt nguồn xong thì mỉm cười cầm lấy đem đi giữ hộ cô.



Thừa Tuyết nghiêng đầu dựa vào ghế, chờ máy bay cất cánh.



Đúng giờ máy bay từ từ cất cánh mà Thừa Tuyết cũng ngủ quên lúc nào chẳng

hay. Đến lúc tỉnh dậy thì đã tới bến tàu đi sang đảo San Hô. Kéo hành lí xuống, đội chiếc nón vành rộng ngửa đầu nhìn trời cao ánh nắng chiếu

vào lại tươi sáng hơn bình thường.



Dòng người chen nhau đi lên tàu, Thừa Tuyết kéo vali lịch kịch theo lại vướng víu tay chân.



Bọn họ chen chúc nhau lên tàu, xô xô đẩy đẩy cô bị đẩy lùi về sau bước chân không còn vững vàng nữa.



Lúc tưởng chừng sẽ ngã về sau không ngờ đã có người dùng hai tay vịn lấy

vai cô giữ cô lại. Cô ngẩng đầu chạm ngay ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh.



-Đi đứng sao không cẩn thận?



-Anh...



Cô vội vàng đứng lại dùng tay vuốt lại tóc mình nhìn anh.



Nhậm Tử Phàm mặc bộ đồ đơn giản, chỉ là quần tây đen cùng chiếc áo thun đen

khoác bên ngoài là áo khoác dài đen còn đeo kính râm rayban. So với vẻ

mặc đồ vest cravat chỉnh chu thì có phần khác lạ. Trông đơn giản hơn

nhiều.



-Có biết tôi đợi em bao lâu chưa?-anh nhăn nhó



-Xin lỗi, là vì không được sử dụng điện thoại trên máy bay.



-Lên tàu.



Anh bước đi đực vài bước thì quay lại chỉ cô: "À còn hành lí của tôi, em đem lên đi."



-Vì sao tôi phải đem?-cô bất mãn



-Tổng tài yêu cầu em không nghe theo.



Nhậm Tử Phàm cứ vậy mà đi lên tàu bỏ lại cô ở sau, Thừa Tuyết bặm môi cực lực kéo vali nặng trịch của anh và mình lên tàu.



Tàu đi biển cũng rất lớn nha, Thừa Tuyết đem vali cho nhân viên tàu đi cất

sau đó leo lên trên. Đứng ở lan can gió biển thổi vào mát mẻ không khí

lại trong lành thích hợp cho đi chơi hơn là đi làm việc.
-Tôi không chụp anh.



Cô cười tinh ranh lại hướng camera về phía anh.



-Như vậy còn nói không? Không được chụp.



-Không chụp, không chụp.



Lần này cô không chụp nữa, lướt lên màn hình điện thoại vào bộ sưu tập xem ảnh.



Nhậm Tử Phàm thấy cô ngồi bên cạnh cứ cười khúc khích liền nhíu mày vươn tay giựt lấy.



Cô biết được nhanh tay hơn nhét vào túi, sau đó vuốt vuốt vai anh chỉ tay ra cảnh vật bên ngoài: "Ngắm cảnh, ngắm cảnh."



Xe bus chạy khắp đảo để du khách có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh ở đây, từ

những hàng quán đồ lưu niệm đến những nhà ngôi nhà cổ điển.



-Ở đây có quán mì Quảng, đi thử đi.



-Qúa tuyệt rồi.



Hai người đến quán mì Quảng gọi hai tô ăn, Thừa Tuyết biết đây là đang làm

việc nên ghi chép rất cẩn thận còn thưởng thức cẩn thận.



-Thế nào?-anh hỏi



-Cũng ngon, mùi vị rất được nhưng mà cảm thấy...



-Mùi vị chưa đặc sắc.



-Đúng đúng.



-Cũng có khẩu vị đó chứ, chúng ta đi ăn tu hài*.



Ăn xong món tu hài, bọn họ gọi nhum biển** nướng lên, Thừa Tuyết cùng anh

vừa ăn vừa bình phẩm, cô ghi chép lại cẩn thận không dám lơ là.



Đi đến quán ăn này đến quán ăn khác, ăn rất nhiều món đặc sản ở đây, sổ tay của cô ghi cũng được rất nhiều.



Ăn xong món cuối cùng, Thừa Tuyết lau lau miệng mình cầm ly nước uống một ngụm.



-Những món chúng ta ăn quả thật rất ngon, đặc biệt là cá nướng bằng chảo, nếu mở resort thì kêu đầu bếp làm tốt món này đi.



-Được, ghi chú vào đi.



-Ăn xong rồi chúng ta làm gì tiếp.



Anh suy nghĩ gì đó rồi nói: "Hôm nay tới đây, ngày mai chúng ta tiếp."



-Bây giờ chỉ mới bốn giờ hơn, hay là đi ra bãi biển đi.



-Được.



(*) Tu hài hay gọi là ốc vòi voi, con thập thò, vốn nổi danh là một trong

những hải sản quý hiếm, dinh dưỡng cao và hương vị đặc biệt.



(**) Nhum biển hay còn gọi là cầu gai.