Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 51 : Ba ngày ở đảo san hô (2)

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Bọn họ ra bãi biển, ở trên tuyến đường dài có người cho thuê xe đạp đôi, Thừa Tuyết cảm thấy rất thích thú liền chạy đến thuê một chiếc.



Không rõ là do tâm tình anh tốt hay là trước nay đều vậy, anh không phàn nàn một tiếng còn gật đầu đồng ý chạy cùng cô.



Anh ngồi trước, cô ngồi sau cùng nhau đạp xe trên con đường dài, thuận tiện hơn chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn cảnh biển. Sóng biển nhấp nhô dồn dập tạt vào bờ giống như tim cô đang liên hồi đập mạnh.



Cô chỉ cần ngước mắt lên sẽ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn vững vàng của anh, trong lòng đột nhiên thanh thản vô cùng.



Bọn họ chạy đến cuối con đường lại quay ngược lại chạy về vị trí ban đầu, tóc Thừa Tuyết bị gió thổi tung bay cô cảm nhận được điều gì đó.



Ở cuối con đường là một nỗi nhớ, ở đầu nỗi nhớ là một sự thờ ơ.



Chạy xe đạp xong hai người quay về resort, Thừa Tuyết cảm thấy mệt mỏi nên muốn trở về phòng nghỉ ngơi.



Cô lấy chìa khóa mở cửa, định đi vào phòng thì Nhậm Tử Phàm đã vào theo.



-Sao anh vào phòng tôi?-cô đi vào hỏi



-Ở đây có dịch vụ massage, em đi chứ?-anh ngồi lên giường nói



Cô nhíu mày, mắt đảo quanh suy nghĩ một lát.



-Em không đi cũng được, đây là tính vào tiền công ty.



-Tôi đi.



Nhân viên dẫn cô vào phòng massage dành cho nữ, căn phòng này so với phòng của cô thì rộng hơn nhiều giữa đại sãnh là một hồ nước nóng rải đầy cánh hoa hồng tản ra mùi xạ hương cùng hơi sương mù mịt.



Nội thất được trang trí rất tỉ mỉ, lại tạo không gian ấm áp thoải mái.



Nhân viên giúp cô thay đồ, chiếc áo tắm trắng khoác bên ngoài tóc búi cao.



Thừa Tuyết từ từ bước xuống hồ nước nóng, nhẹ nhàng dùng tay từ dưới nâng cánh hoa hồng lên, nước ấm, hương thơm dịu nhẹ, nằm trong hồ nước không cần cử động tay chân chỉ cần thả lỏng toàn thân thư giãn để nhân viên massage giúp mình.



Nhân viên nhẹ nhàng xoa hai vai cô, xoa bóp cổ còn dùng tinh dầu massage toàn thân. Không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm làm tan đi sự mệt mỏi trong người cả người đều thoải mái mà trên người chỉ còn lưu lại hương thơm ôn dịu.



Thừa Tuyết thoải mái nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc này.



Nhân viên đang massage cho cô bỗng dừng tay nhìn người vừa đi vào hoàn toàn không gây tiếng động, anh phất tay ý bảo cô ta ra ngoài.



Nhân viên kia lễ phép cúi đầu đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi.



Thừa Tuyết cứ nghĩ nhân viên đi lấy dụng cụ massage sẽ nhanh trở lại nên không mở mắt tiếp tục dựa vào bồn lớn.



Nhậm Tử Phàm ánh mắt sáng rực nhìn cô ở trong hồ nước, ánh mắt trầm đục.



-Em không có sự cảnh giác gì hết? Lỡ tên đàn ông nào vào đây thì sao?



Thừa Tuyết nghe bên tai có tiếng nói, lại giật mình sửng sốt khi nhận ra chủ nhân của giọng nói kia lặp tức mắt mở to.



-A...



Thừa Tuyết hụp xuống nước chỉ để lộ chiếc đầu, đưa tay chỉ ra cửa: "Ra ngoài."



-Ở đây xem ra tốt hơn phòng massage nam, hay là tôi tắm cùng em?



Anh nói từ từ bước lại gần.



-Anh... ra ngoài.



Mặt cô trắng bệch khi thấy anh càng ngày càng lại gần mình, muốn đứng lên nhưng lại nghĩ đến bản thân liền không thể.



-Xem em sợ đến mặt tái mét kìa? Tôi không sắc lang đến vậy.
-Tôi cũng vậy.



Im lặng một lúc, Thừa Tuyết đang định nói gì đó thì anh đã cất giọng khàn khàn: "Em nhớ mẹ mình chứ?"



-Nhớ.



Câu hỏi này thật kì lạ, sao cô lại không nhớ mẹ mình chứ?



-Hay là em điện hỏi thăm bà đi?



-Sao? Chúng ta đang ở trên đảo, không có sóng.-cô buồn cười



Cười trong chốc lát cô nhìn anh cảnh giác: "Có việc gì sao?"



-Không. Tối nay em ngủ ngon một chút, ngày mai chúng ta đi lặn ngắm san hô.



-Thật sao?



-Nhưng mà điều kiện em phải ngủ sớm.



-Được.



Cô cười tít cả mắt chứng tỏ cô đang vui như thế nào.



Lúc cô cười rất xinh đẹp, giống như đóa hoa giữa đêm nở hoa rực rỡ mê hoặc vạn người. Đến lúc này mới biết, anh muốn nhìn thấy nó như thế nào, muốn bảo vệ nó ra sao.



-Tôi luôn có điều muốn hỏi anh...



Điều này nếu nói ra sẽ rất kì quặc cũng có thể anh sẽ không vui nhưng mà cô luôn canh cánh trong lòng điều đó, hôm nay có cơ hội cô nhất định phải hỏi rõ.



Anh im lặng, đưa tay cầm ly rượu uống.



-Anh với Viên Hy, đơn thuần là anh em sao?



Cô cắn môi hai tay nắm lại chờ câu trả lời của anh.



Cô nhìn thấy tay cầm rượu của anh cứng ngắc, môi mím lại rồi ngửa đầu uống cạn.



Mơ hồ... cô nhận rõ sự trốn tránh trong đôi mắt anh.



Suy nghĩ của cô, là đúng??? Hoặc là trước nay cô đều đúng???



-Viên Hy... là em tôi.-giọng anh trầm đục không mang theo ý vị gì



Cô ngẩng đầu, môi kéo lên một chút: "Tôi biết."



Điều quan trọng là bọn họ có phải anh em ruột hay không?



-Đừng thức khuya nữa, đi ngủ đi.



Anh luồn tay qua kéo tay cô sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, không rõ là xúc cảm gì nhưng đó là sự rung động giữa hai trái tim, giữa hai linh hồn.



Anh không muốn gạt cô nhưng mà trước nay ngoài nói dối ra thì anh chẳng nói được bao lời thật lòng, đối với cô lời nói dối của anh chưa hẳn đã xấu vậy mà đến khi sự thật lộ ra anh chẳng bao giờ nhận được sự đồng tình của cô.



Lần này tự ý làm phẫu thuật cho mẹ cô vạn nhất đừng xảy ra chuyện nếu không cô đối với anh chỉ có thể hận. Hận đến tận xương tủy.



Thừa Tuyết cười chua xót, nói: "Tôi đi ngủ."



Anh tốt với cô như vậy, có hay chăng là có lí do nào khác?



Cô không sợ bản thân yêu lầm, chỉ sợ tất cả đều do cô ngộ nhận.