Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 51 : Ba ngày ở đảo San Hô (3)

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Ngày thứ hai, bọn họ đi theo tour lặn biển ngắm san hô, bọn họ trang bị mỗi người một bộ đồ lặn. Thừa Tuyết lặn xuống biển chỗ rặng san hô.



Thông qua chiếc kính lặn Thừa Tuyết được nhìn thấy sự đẹp đẽ mê hồn cùng đầy màu sắc ở dưới biển này.



Màu đỏ tươi của san hô trúc, sắc tím thích hợp với vẻ mềm mại của san hô lỗ đỉnh hạt, đá sống đầy đủ loại màu tập trung thành khối lớn, sờ vào rất đã tay những loại cá nhỏ bé tập trung thành đàn bơi qua ngõ ngách hang hóc của đá sống hòa cùng sự đẹp đẽ của san hô hay hải quỳ.



Nhậm Tử Phàm lúc nào đã bơi đến bên cạnh cô, đưa tay trước mặt cô.



Thừa Tuyết nhìn qua anh sau đó cúi nhìn thấy trong tay anh là một con nhím biểm.



Cô thích thú cầm lấy con nhím biển, gai của nó rất dài cũng không sắc nhọn đến mức làm đau tay người nhưng mà nếu không cẩn thận sẽ bị gai đâm phải.



Hai người bọn họ ở dưới biển lặn tới lặn lui ngắm hết rặng san hô này đến rặng san hô khác còn bắt nhím biển và sao biển lại, đến khi mệt rồi mới trở lại bờ.



Thay đồ ra, Nhậm Tử Phàm đã thuê một chiếc ca nô thể thao, anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng quần tây sẫm màu đeo kính râm đen dựa vào ca nô. Vài cô gái đi ngang qua bị anh cuốn hút cố gắng gây chú ý nhưng mà đáng tiếc đều bị anh phớt lờ không để ý đến.



Thừa Tuyết mặc chiếc váy trắng kiểu áo không tay, ngang eo là sợi dây nhỏ màu nâu ngang hông thắt nơ nhỏ để hai sợi dây dài xuống, váy hơi xòe dài đến hơn đầu gối, cổ đeo sợi dây chuyền dài ngọc trai trắng có điểm một vài hạt trân châu lớn hơn màu hồng kem, trên đầu đội chiếc nón cối nơ che đi ánh nắng chói chang.



Không quá phô trương bày vẽ nhưng lại thu hút mê hoặc lòng người. Vẻ đẹp của cô giống như trời phú, vừa thanh tao sang trọng lại xinh đẹp diễm lệ.



Lái ca nô sao?-cô đi đến anh hỏi



-Em đi chứ?



-Đi.



Bọn họ đứng bên nhau đúng là trời sinh một cặp chính là có cương có nhu, vẻ mềm mại dịu dàng của cô quyện cùng sự cương nghị cứng cỏi của anh.



Nhậm Tử Phàm lên ca nô trước đưa tay ra để cô nắm lấy, Thừa Tuyết rụt rè đưa tay mình ra nắm lấy tay anh.



Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế lái, Thừa Tuyết ngồi bên cạnh đưa tay giữ lấy nón nhìn biển rộng. Anh nổ máy chạy ra hướng ngoài biển, chiếc ca nô giống như con chiến mã uy dũng lao nhanh ra trận mạt.



Ca nô lướt trên mặt biển rộng lớn, sóng biển bị khuấy động mạnh trên mặt nước xung quanh ca nô bọt biển nổi lên trắng xóa, gió thổi mạnh như tạt vào mặt không đau rát chỉ mát mẻ thoải mái.



Anh cho ca nô chạy qua khe của những hòn đảo, bốn bề đều là nước với nước, biển rộng mông lung không thấy bờ, vài hòn đảo lấp ló hiện ra.



Nhậm Tử Phàm đột nhiên cho ca nô dừng lại giữa biển, Thừa Tuyết giữ chặt lấy nón vuốt lại tóc mình.



-Làm sao vậy?



-Ở đây có rất nhiều cá, ngắm chứ?



Hớ, cái này có chút... kì quặc. Cô cảm thấy nụ cười của anh có chút quỷ quyệt.



Cô đầy cảnh giác nói: "Cũng được."



Thừa Tuyết ngó xuống nhìn cá bơi dưới biển, lời anh nói cũng không sai nước biển trong veo có thể nhìn rõ cá bơi lội bên dưới.



Trong lúc đang nhìn xuống biển thì bên tay vang "Ùm" một tiếng, cô hoảng hốt quay đầu đã không nhìn thấy Nhậm Tử Phàm nữa mặt nước lại bị khuấy động mạnh.




Bệnh viện luôn luôn là nơi âm u lạnh lẽo, một màu trắng xóa bao phủ khắp nơi, tiếng khóc thét mùi máu tươi có khắp nơi ở nơi đây.



Tiếng giày cao gót vang lên không ngớt, Viên Hy bước chân đi trên hành lang dài một mạch đến phòng bác sĩ điều trị bệnh tình cho mẹ Thừa Tuyết.



-Xin chào, tôi là Nhậm Viên Hy.-Viên Hy nhìn bác sĩ nói



-Cô Nhậm, mời ngồi.-bác sĩ dẹp bệnh án đang xem qua một bên chỉ vào ghế đối diện



-Bác sĩ, tôi thay mặt anh tôi đến, ông cứ việc nói với tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.-Viên Hy mỉm môi cười



-Đây là tình trạng sức khỏe của bà Phương. Tình trạng sức khỏe cho thấy có thể phẫu thuật.-bác sĩ đưa bệnh án bà Phương cho cô xem



Viên Hy lật qua lại xem một lượt, sau đó hỏi: "Vậy ra khả năng thành công cao hơn dự tính sao?"



-Phải, nếu trong quá trình phẫu thuật hay là tim của người hiến tặng xảy ra vấn đề gì thì thành công rất cao.-bác sĩ gật đầu chắc chắn



-Bây giờ người hiến tim đang ở đâu? Tôi muốn xác nhận sức khỏe của người đó vẫn tốt.



-Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, để tôi dẫn cô đi.



Nói rồi bác sĩ đưa Viên Hy đến phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ để cô yên tâm nên đã trực tiếp kiểm tra sức khỏe cho người đó.



Viên Hy đứng nhìn bác sĩ cẩn thận kiểm tra người đó, ánh mắt cay độc.



Viên Hy biết chuyện phẫu thuật này là do Nhậm Tử Phàm tự ý quyết định thay cho Thừa Tuyết, Thừa Tuyết không hề đồng ý phẫu thuật nếu ca phẫu thuật này xảy ra vấn đề gì thì Thừa Tuyết sẽ hận Nhậm Tử Phàm. Đó là điều Viên Hy mong muốn.



Căn dặn bác sĩ tuyệt đối đừng nói mình từng đến đây gặp ông xong thì Viên Hy rời đi, trong lòng có một âm mưu độc ác.



Lúc đi ra khỏi bệnh viện, vô tình lướt qua một người con trai. Ánh mắt cả hai chạm nhau nhưng nhanh chóng lướt qua.



Trình Ngụy hai tay bỏ vào túi quần quay đầu nhìn Viên Hy đang bước vào taxi.



-Nhị thiếu, có việc gì sao?-Nin đứng bên cạnh thấy anh không đi tiếp thì hỏi



-Phòng bệnh của mẹ Thừa Tuyết ở tầng mấy?-Trình Ngụy thôi không nhìn nữa tiếp tục đi



-Tầng sáu.



-Đi thôi.



Từ lúc nói chuyện với Thừa Tuyết ở trên đỉnh núi Trình Ngụy đã muốn gặp mặt bà Phương một lần để có thể giúp Thừa Tuyết chịu chấp nhận làm phẫu thuật, nếu cô vẫn cương quyết thì anh cũng không ép cô.



Trình Ngụy đi lên tầng sáu bảo Nin ở ngoài chờ mình rồi rẽ vào phòng bà Phương đang ở.



Bà Phương nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn ra cửa cất giọng hỏi: "Ai đấy?"



Trình Ngụy đi đến cạnh bà, quơ tay qua lại trước mặt bà mới biết mà không nhìn thấy, sau đó nói: "Chào bác, cháu là Trình Ngụy. Bạn của Thừa Tuyết."