Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 53 : Yêu nhưng không đủ can đảm tiếp nhận

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Trình Ngụy đưa Thừa Tuyết về biệt thự của anh, anh ngồi trên ghế cạnh bên giường trong phòng mình nhìn cô ngủ say, hai tay đan vào nhau cứ như vậy mà nhìn.



-Thiếu gia.



Người làm dẫn bác sĩ riêng của anh vào.



-Mau xem cho cô ấy, mắt của cô ấy hình như không nhìn thấy nữa.-Trình Ngụy đứng lên nhìn bác sĩ nói



-Được, tôi sẽ dốc hết sức.



.



Trình Ngụy ngồi trong thư phòng, ánh mắt cụp xuống hai tay đan vào nhau.



"Tình trạng của cô ấy là do kích động quá mà có, mắt vốn là vài năm nữa mới không còn nhìn thấy nhưng mà do khóc nhiều quá nên ảnh hưởng đến giác mạc."



"Vài năm?"



"Ngài không biết sao? Mắt cô ấy bị mù do di truyền, trong nhà chắc hẳn có người mắc căn bệnh này."



"Vậy thì có cách nào chữa cho mắt cô ấy không?"



"Bây giờ thì nên theo dõi tình trạng của cô ấy, đến lúc có thể tôi sẽ nói với ngài."



"Được."



Trình Ngụy xoa mi tâm, thở dài dựa người vào ghế. Nếu mắt cô không thể nhìn thấy thì làm sao viết kịch bản, làm sao xem phim, làm sao đọc sách?



_Xoảng



Trình Ngụy hoảng hốt khi nghe tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng cô, vội đẩy ghế ra chạy vào phòng.



Cô sau khi tỉnh lại mới biết mắt mình đã không còn nhìn thấy gì nữa, trước mắt chỉ là một màu đen. So với lúc nãy còn kém hơn.



-Thừa Tuyết... em bình tĩnh đi.



Trình Ngụy hiểu tâm trạng của cô, anh tiến lên ôm lấy cơ thể suy kiệt ấy.



-Mắt của em, mắt của em vì sao không nhìn thấy gì nữa?-cô quơ tay loạn xạ, la hét



-Không sao không sao, bác sĩ nói do khóc nhiều mới như vậy, sẽ mau khỏi.



Anh biết không nên gạt cô nhưng mà nếu như cô biết sự thật mắt cô là do di truyền nên khó có thể cứu chữa thì làm sao cô chịu được đả kích nữa chứ?



-Đừng gạt em, ông ngoại em, mẹ em bây giờ là em, em sẽ không nhìn thấy gì nữa.



Cô nức nở ngồi bệt xuống nền nhà, khóc càng thương tâm.



-Anh sẽ không để em xảy ra vấn đề gì, dù thế nào anh cũng chữa khỏi cho em.-Trình Ngụy vẫn ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình




-Xin lỗi, anh không thể vào.-Kim Mễ thấy Trình Ngụy đang muốn xông vào phòng tổng tài thì ngăn lại



-Tôi đến có lí do chân chính, không phải gây sự.-Trình Ngụy giơ giơ lá đơn thôi việc của Thừa Tuyết lên



-Đây là phòng tổng tài, không phải xông vào là được.-Kim Mễ nhất quyết không cho



-Sợ tổng tài bị tôi ám hại hay sao? Yên tâm, tôi không phải loại thiếu suy nghĩ.



Trình Ngụy một khi đã muốn thì phải làm được, không quan tâm đến Kim Mễ liền tông cửa vào.



Bước qua tấm bình phong, nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đang ngồi trên ghế tổng tài quay ghế hướng ra cửa sổ.



-Tổng tài, xin lỗi... tôi không ngăn được anh ta.-Kim Mễ cúi đầu chờ anh khiển trách



-Ra ngoài đi.



Kim Mễ thoát nạn vội vội vàng vàng đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.



Nhậm Tử Phàm xoay ghế đứng lên đi tới ghế sô pha ngồi xuống.



-Hôm nay đến đây, là có việc gì?-Nhậm Tử Phàm ngước nhìn Trình Ngụy, vẻ lạnh lùng cố hữu



-Cái này... có người nhờ tôi chuyển giùm.-Trình Ngụy tự nhiên ngồi xuống ghế, đưa lá đơn tới trước mặt Nhậm Tử Phàm



Nhậm Tử Phàm nhìn ba từ "Đơn nghỉ việc" thì nhíu mày, cầm lấy xem.



Coi được vài giây thì Nhậm Tử Phàm đặt lại xuống bàn, cự tuyệt: "Tôi không duyệt."



-Tôi chẳng qua đến đây báo cho các người biết một tiếng, thật ra đối với việc này cho dù không được duyệt thì Thừa Tuyết vẫn nghỉ được.



Việc cỏn con thế này mà Trình Ngụy còn không làm được thì danh tiếng của anh, anh tự động hủy hết.



-Việc cậu đưa Thừa Tuyết đi tôi còn chưa nhắc tới, cậu lấy quyền gì quản chuyện của cô ấy nhiều như thế?



-Tôi đem trả cô ấy cho cậu, nhưng chưa chắc cô ấy đã đồng ý. Đối với cậu thì cô ấy chỉ có hận.



-Trả Thừa Tuyết cho tôi, cô ấy hận tôi cũng được, tôi không muốn mất cô ấy.



Tối qua anh đã suy nghĩ rất kĩ, anh bây giờ không muốn mất cô lại không thể để Thừa Tuyết bên cạnh Trình Ngụy. Thà là cô ở bên anh không thể như trước, hận cũng được nhưng mà anh có cô.



-Tôi sẽ đưa Thừa Tuyết về Hàn Lâm nhưng không phải lúc này. Tôi muốn chúng ta... cá cược.



-Cá cược...



-Vật cược là Thừa Tuyết.



Nhậm Tử Phàm nhíu mày, không thể đoán Trình Ngụy có âm mưu gì nhưng vẫn đồng ý cá cược.