Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 52 : Yêu chưa đủ, hận chưa phai

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Nhậm Tử Phàm đặt tay lên bàn, ngón tay thon dài vẫn từng nhịp từng nhịp gõ lên mặt bàn. Dường như đang xung đột nội tâm.



-Viên Hy từ bé đã rất nghe lời, tính tình lương thiện lại rất quan tâm người anh trai này. Từ nhỏ tôi đã đưa em ấy sang nước ngoài học, chỉ vì không muốn nó bị ảnh hưởng bởi cuộc sống của tôi cũng như sẽ trở thành kẻ vạn người căm hận như tôi.



-Viên Hy là công chúa trong lòng anh. Em hiểu. Em đã được chứng kiến.



Chuyện sợi dây tay lần trước cũng đủ chứng minh tình cảm anh em bọn họ thân thiết đến chừng nào.



-Sợi dây tay đó là lần trước anh đi Úc mua về, nó vốn là mua cho em nhưng mà ngay lúc đó em lại cùng Trình Ngụy trong nhà bếp Hàn Lâm níu tay níu chân còn nói mấy lời mờ ám. Anh thật nhịn không nổi.



-Vì vậy anh đem nó tặng cho Viên Hy?



Cô nên vui hay buồn đây? Thứ vốn là của cô lại trở thành của người khác. Lại còn vì thứ đó "tranh giành" gây hiểu lầm không đáng.



-Đúng vậy. Trước nay anh đều không lấy lòng phụ nữ, đều là họ lấy lòng anh cả.



-Vậy thì anh nên quen dần đi.



Cô nói sao cũng có chút ương bướng, nếu cô đã cho mình đúng thì nhất quyết không hạ giọng xuống nước.



-Cái này về sau anh sẽ suy nghĩ tới. Anh hỏi em, em cảm thấy anh thế nào?



Thừa Tuyết nghe xong suýt nhịn không được bật cười lớn, phồng má nhịn cười.



Bây giờ cô mới biết anh tự kỉ thật nha.



-Vấn đề này, anh muốn nghe lời nói thật lòng hay là nói dối đây?



Nếu nói dối cô dám lớn giọng nói còn nói thật thì chỉ sợ ai kia sẽ tức giận.



-Anh chọn cả hai.



Đáp án rất an toàn cho bản thân tốt hơn a.



-Em có tám chữ: Xem trời bằng vung, lạnh lùng tàn ác.



-Anh xấu xa vậy sao?



Anh nhíu mày, mặt như vừa bị bôi lọ vào.



-Đó là thật lòng. Còn hai chữ dối lòng chính là: Ngọt ngào.



-Sao lại chỉ có hai chữ?



-Anh nên biết em đã rất khổ sở khi phải lừa dối lương tâm nói ra hai từ đó. Anh nhìn sao vẫn không phải người dịu dàng, ôn hòa hay là tốt bụng bao dung.



-Anh không chơi nữa.



Ai đó bị cô nói sắc mặt đen như tro than, đứng dậy quay đi.



-Đây là trò chơi nói thật. Anh phải chịu thôi. Không được giận.



Cô bật cười vội đuổi theo.



Anh quay lại chỉ tay vào cô dõng dạc nói: "Em làm mất lòng ông chủ, không tính phần em vào tiền công ty."
Đưa tay lên trước mặt, hai tay cô mờ mờ hiện ra, Thừa Tuyết thu tay lại ôm ngực khóc đến thương tâm.



Mẹ của cô rời bỏ cô, anh phản bội cô, ngay cả mắt của cô cũng không nhìn rõ gì nữa. Cô biết làm sao?



-Trình Ngụy...



Cô thốt ra hai từ này, vội mò đến túi đồ lục lấy điện thoại ra.



Cô khó khăn lắm mới lần ra số của anh, vội nhấn gọi.



-Trình Ngụy.



Giọng cô nức nở khi anh nghe máy. Cô bảo anh tới bệnh viện đón mình anh liền không suy nghĩ nói đợi anh.



.



Nhậm Tử Phàm khi thấy Trình Ngụy đến định vào phòng Thừa Tuyết thì chặn lại.



-Thừa Tuyết gọi tôi đến.



-Tôi không cho phép cậu dẫn Thừa Tuyết đi.-Nhậm Tử Phàm cương quyết nói



-Mọi chuyện đã không còn theo ý cậu nữa rồi. Cái chết của mẹ Thừa Tuyết đã làm cô ấy chịu sự đả kích rất lớn.



-Cậu sớm biết?



-Hôm trước tôi đến thăm bà vô tình biết được. Nếu muốn Thừa Tuyết không đau khổ nữa thì đừng ngăn tôi.



Nhậm Tử Phàm do dự, cuối cùng hạ tay đang chặn Trình Ngụy lại. Quay bước bỏ đi. Bóng anh trải dài trên hành lang, song lại cô đơn vô cùng.



Trình Ngụy mở cửa đi vào, nhìn thấy Thừa Tuyết đang ngồi trên giường tay cầm chặt điện thoại.



Anh đi đến bên giường ngồi một bên cầm lấy tay cô.



Thừa Tuyết giật mình vội rút tay: "Là ai?"



Trình Ngụy nhăn mày nhíu mặt huơ tay trước mặt cô, mắt cô chỉ chớp vài cái nhẹ, rất nhẹ nhìn giống như sắp mù lòa.



-Mắt em làm sao vậy?



-Trình Ngụy, anh đến rồi sao?-cô vội vàng chụp lấy tay anh



-Sao em lại thành ra thế này?



-Em không biết, bây giờ em nhìn cái gì cũng không còn rõ, giống như bị loạn thị vậy.-cô giữ chặt tay anh nói



-Để anh gọi bác sĩ.



-Đừng, đưa em khỏi đây ngay, em không muốn ở đây thêm bất cứ lúc nào.-cô lắc đầu, cầu xin anh



-Vì sao phải hành hạ bản thân chứ?



Lòng cô bây giờ rất lạnh, bọn họ yêu nhau nhưng lại hành hạ lẫn nhau, tại sao mối quan hệ đó lại kết thúc khi bọn họ còn có quá nhiều điều để nói cùng nhau.