Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 55 : Trở về Hàn Lâm, lòng mang thù hận

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Một hôm Thừa Tuyết đang ngồi trong phòng điện thoại lại reo lên, mò mẫm một lúc lâu mới lấy được điện thoại.



-Xin chào, tôi là Thừa Tuyết.



"Cô Thừa Tuyết, tôi là bác sĩ điều trị cho mẹ cô."



-Có chuyện gì sao?



"Thật ra có chuyện này, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi giấu cô nhưng mà tôi thấy cô cần biết."



-Bác sĩ cứ nói.



Lòng bàn tay cô run rẩy, vô thức nắm chặt điện thoại lòng cô vô cùng bất an.



"Trước lúc phẫu thuật một ngày, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi... đổi quả tim phẫu thuật cho mẹ cô."



-Sao... sao ạ?



Hai tay cô vô lực làm rơi điện thoại xuống, nước mắt bỗng rơi ra khỏi hốc mắt.



Vì lí do gì anh phải làm như vậy? Vì sao phải hại chết mẹ cô?



Cô cúi xuống mò lấy điện thoại, hai tay ướt đẫm mồ hôi run rẩy đưa lên tai nghe: "Bác sĩ, vì sao ngài biết nguy hiểm lại nghe lời anh ta?"



"Xin lỗi cô, chúng tôi biết đáng lẽ nên cứu bà chứ không phải tiếp tay giết bà ấy, lúc đầu khi Phàm thiếu ra yêu cầu đó chúng tôi có thử gọi cho cô nhưng mà không liên lạc được, Phàm thiếu lại nói cô cũng đồng ý nên chúng tôi làm theo. Đến khi hôm phẫu thuật thất bại, chúng tôi thấy cô không biết gì hết."



-Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết.



Cô cúp máy, tay siết chặt điện thoại, sau đó giống như điên loạn khóc thét ngay cả điện thoại cũng bị cô quăng đi. Tiếng điện thoại vỡ nát, bị ném vào tường nên biến dạng, từng mảnh từng mảnh.



Vì sao phải đối xu73 với cô như vậy? Thà là anh không cho cô hạnh phúc, anh để cô ở trong niềm hạnh phúc rồi lại một nhát đâm vào tim cô làm cô rơi xuống vực sâu vạn trượng.



Tim cô, giống như bị ai cào xé, hoặc là chính bàn tay anh bóp nát nó. Đau đến chết đi, đau đến cảm giác cũng không còn.



-Nhậm Tử Phàm, tôi hận anh...



Vì cớ gì phải hành hạ cô như vậy? Anh hận cô đến mức phải đối xử với cô như vậy sao? Cô đã làm gì anh? Kí ức của cô...



Người làm nghe tiếng cô la hét liền chạy lên, thấy cô quằn quại nằm trên giường, khóc lóc la hét giống như phát điên thì sợ hãi liền chạy xuống nhà điện thoại cho Trình Ngụy.



Trình Ngụy nhận được cú điện thoại liền tức tốc chạy về, anh chỉ định ra ngoài mua vài thứ cho cô không ngờ đã xảy ra chuyện.



Khi anh vào đến phòng, mọi thứ rối tung, cô nằm trên giường ánh mắt đờ đẫn.



Mắt cô khóc đến sưng húp, đỏ hoe. Nước mắt vẫn còn trên mặt, dáng vẻ chật vật đáng thương.



-Tiểu Tam...



Trình Ngụy không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ cô đau lòng do cái chết của mẹ mình nên vội an ủi cô.



-Trình Ngụy, anh nghe gì không? Là Nhậm Tử Phàm... anh ta đang cười khi thấy em như vậy... anh ta giết chết mẹ em...
-Ý kiến không tồi. Nhưng sợ nói ra lại bảo chúng ta không có lòng.-Mặc Phong nhún vai nhìn vào cánh cửa rộng mở kia



-Chi bằng giả cướp?



-Mặc Hàng, ý kiến càng tồi rồi.



-So với việc giết người, những chuyện khác tôi giải quyêtq không thõa.



Mặc Phong định nói tiếp thì nhìn thấy chiếc Mercedes Benz dừng trước cửa, một loạt người áo đen kéo cửa xuống xe lại cùng đồng loạt kính chào một người.



-Ông ta tới rồi.



Ông chủ của Tam Thập được gọi là Sầm Oái, rất nhiều sòng bạc ở Ma Cao là của ông ta nhưng Tam Thập là sòng bài chính. Trong tay ông đang giữ chiếc ngọc bạch kia nên hai người bọn họ mới nhắm vào Tam Thập mà ra tay.



-Đi.



Trước nay một mình cả hai làm chưa bao giờ thất bại, nhưng đa số đều dùng súng giải quyết.



Bọn họ đứng trước cửa sòng bài, nhìn lên hai chữ Tam Thập thì nhếch môi.



Tư Nguyên xuống xe lửa, hít thở không khí về đêm ở Ma Cao tinh thần cảm thấy thoải mái hơn.



Nếu Mặc Hàng biết cô lén theo anh tới đây, chắc chắn sẽ bị anh quăng vào phòng bắt cô kiểm điểm bản thân.



-Chúng ta đến Ma Cao làm gì cơ chứ?



-Chúng ta đi du lịch, nhân tiện anh có một cụ kiện cần qua Ma Cao, một công đôi việc.



-Em không biết. Em đi về.



-Diệc Thuần, anh cũng đặt khách sạn rồi.



-Mặc kệ anh.



-Diệc Thuần...



Tư Nguyên đang đứng ở nhà ga thì nghe tiếng đôi nam nữ nói chuyện, nhìn qua thì thấy một đôi nam nữ thanh tú, nhìn bọn họ như vậy giống như đang giận lẫy nhau rất hạnh phúc.



Nhưng mà cô nhận ra người nữ dường như có nỗi buồn và không quan tâm chàng trai, cô ấy không thích anh ta.



Chàng trai rất tuấn tú, lại thấy sự hạnh phúc trong đáy mắt anh, có thể thấy được tình yêu anh ta dành cho cô gái.



Tư Nguyên nhìn lại bản thân cảm thấy có chút chua xót, giá mà Mặc Hàng cũng quan tâm yêu thương cô như vậy.



Cầm túi xách lên Tư Nguyên đút hai tay vào túi áo đi tìm khách sạn qua đêm.



Trải qua một đêm đánh bài, Mặc Phong và Mặc Hàng đều nắm được tẩy của bọn người Tam Thập. Nên quyết định tối mai làm một ván lớn nhanh hoàn thành nhiệm vụ.



Chỉ là lại không ngờ, khách sạn Mặc Phong và Mặc Hàng ở lại chính là khách sạn mà Tư Nguyên và Diệc Thuần, Nhất Duy ở.