Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 56 : Lừa gạt

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Hôm sau bầu trơi âm u, từng cơn gió đông thổi vào, Tâm Nhi giúp Thừa Tuyết sửa soạn chọn bộ quần áo dày một chút có thể giữ ấm cơ thể.



Tâm Nhi đang chải tóc cho cô thì Nhậm Tử Phàm từ ngoài đi vào, anh đi đến cầm cây lược từ tay Tâm Nhi, phất tay bảo Tâm Nhi đi ra.



Tâm Nhi nhẹ nhàng rời khỏi, Nhậm Tử Phàm cầm một lọn tóc lên chải mượt tóc cho cô.



-Tâm Nhi, chị muốn ra ngoài, em giúp chị buộc tóc đi.



Anh nghe cô nói muốn ra ngoài thì nhíu mày, đặt lược xuống hai tay túm lấy tóc cô.



Tay anh chạm vào da thịt cô, Thừa Tuyết cảm nhận được không giống là tay của Tâm Nhi liền đưa tay giữ lấy.



-Tôi buộc cho em xong, sẽ dẫn em ra ngoài.



-Không cần anh giúp.



Cô hung hăng dùng tay gạt tay anh ra.



-Em như vậy ra ngoài rất bất tiện.-anh mặc dù có chút giận dữ nhưng mà lại kìm nén dịu giọng nói



-Tôi không muốn đi cùng anh, tôi không biết sẽ chết lúc nào không hay.-cô mỉa mai, đứng dậy mò đường ra khỏi phòng



-Em... bình tĩnh nói chuyện không được hay sao? Nếu một may em xảy ra chuyện gì thì...



-Tôi không cần anh quan tâm.



Cô gắt gỏng, lời nói dứt khoác. Anh trao cho cô bao nhiêu đau khổ là đủ lắm rồi.



-Tâm Nhi... Tâm Nhi...



Cô lần theo tường tìm ra cửa, gọi lớn tên Tâm Nhi.



-Một là tôi đưa em đi, hai là chúng ta đều ở nhà.-anh giữ tay cô lại, kiên quyết



-Bỏ ra. Tâm Nhi đưa tôi đi.-cô giùng giằng muốn rút tay về



-Tâm Nhi là người làm của tôi. Không có lệnh của tôi, cái gì Tâm Nhi cũng không làm theo lời em.



-Anh... bỏ ra. Tôi tự đi.-cô quả quyết, giựt mạnh tay mình ra



-Tôi thấy em chưa xuống tới cầu thang thì đã té chết rồi.



-Mặc kệ tôi.



Cô đưa hai tay ra mò mẫm đường đi. Nhưng mà chỉ cần đi được vài bước thì đụng trúng cái này không thì vấp phải cái kia. Khi ra khỏi phòng cũng té hết hai ba lần.



-Còn nói không cần. Tôi đưa em đi. Em mà lên tiếng tôi sẽ quăng em xuống hồ bơi.



Anh cảnh cáo cô xong liền sải chân đi đến bế thốc cô lên.



Cô kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là giãy giụa.



-Nhậm Tử Phàm, thả tôi xuống.


- - -



Tư Nguyên hòa vào dòng người đông đúc cầm theo máy ảnh chụp phong cảnh Ma Cao.



Tư Nguyên định là đi theo Mặc Hàng tạo cho anh sự bất ngờ khi nhìn thấy nhưng mà lại sợ ánh mắt lạnh lùng kia của anh. Quả là không có can đảm.



-Hay là đi về? Không được, không được.



Trong lòng Tư Nguyên chiến tranh giữa ở lại và đi về, không tìm được đường thõa.



-Hay là hỏi chị Thừa Tuyết? Ấy không được, Mặc Hàng nói quan hệ giữa chị ấy và Phàm thiếu không tốt, không nên quấy rầy.



Tư Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm, vài người qua đướng nhìn cô như đang nhìn kẻ không được bình thường.



Tư Nguyên vuốt lại tóc, rối rắm trong lòng.



-Cô à...



Phía sau có người vỗ vai cô, Tư Nguyên quay lại nhìn thấy một bà lão.



-Bà bà, bà biết nói tiếng Việt sao?



-Ta là người Việt qua Ma Cao sinh sống.-bà lão cười nhân hậu nói



-A, vậy bà bà gọi cháu có gì không?-Tư Nguyên khom người hỏi bà



-Ta mang theo nhiều đồ không vác nổi, cháu giúp ta mang về nhà được không?



Tư Nguyên nhìn thấy hai túi đồ to dưới chân bà lão suy nghĩ vài giây, có thể vừa giúp bà lão vừa suy nghĩ chuyện nên về hay ở lại. Thuận cả đôi đường.



-Được ạ, bà để cháu xách.



Tư Nguyên vui vẻ nhận lời cầm lấy túi đồ.



-Cảm ơn cô gái, cô thật tốt bụng.



Bà lão dẫn Tư Nguyên đi qua vài con đường nhỏ, rẽ vài khúc quẹo, cuối cùng đi vào một con hẻm nhỏ.



-Bà bà à, nhà bà cũng xa thật nha.



-Gần tới rồi, gần tới rồi.



Bà lão chỉ về trước lại tiếp tục đi.



Đi một lát Tư Nguyên lại không đuổi kịp bà lão, nhìn khắp nơi cũng không nhìn thấy bà. Sao bà lại đi nhanh thế a?



-Bà bà... bà bà...



-Ta ở đây.



Tư Nguyên nghe giọng nói ở phía sau thì mỉm cười quay đầu không ngờ lại bị thổi bột thuốc mê.



Tư Nguyên lảo đảo lùi về sau, trước mắt dần mờ mịt. Trước khi ý thức mất hẳn cô nghe được giọng nói của bà lão: "Cô gái, xin lỗi cô. Là cô không nên giúp lão."