Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 64 : Theo đuổi

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Bọn họ nhìn nhau không nói gì, Diệc Thuần theo bản năng lùi về sau.



Bọn họ tuy bốn năm cùng sống trong một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí nhưng mà lại không dễ dàng gặp được nhau.



-Hôm nay thật trùng hợp! Lại gặp anh ở nơi này.-Diệc Thuần làm ra vẻ tự nhiên nhất



-Không trùng hợp.



Diệc Thuần ngẩng đầu nhìn anh, lòng bàn tay bất chợt ướt đẫm mồ hôi.



-Tôi muốn theo đuổi em.



Diệc Thuần lại một lần nữa mở to mắt, không tin vào lời anh vừa nói.



-Anh đúng là đồ tâm thần.



Anh rõ ràng biết cô đã có bạn trai vậy mà còn nói theo đuổi cô. Ngoài hai từ "thần kinh" nói anh ra thì cô không còn dùng từ gì nữa.



-Bốn năm trước tôi đã đánh mất một người rất quan trọng, cho nên bây giờ tôi không muốn chạy trốn nữa.-lời nói Mặc Phong không giống đùa giỡn



Diệc Thuần bị lời anh nói làm rung động nhưng mà nghĩ đến khoảng thời gian qua ở bên Nhất Duy thì sự rung động kia nhanh chóng biến mất.



Suốt quãng thời gian qua là Nhất Duy ở bên cạnh cô, lúc cô bệnh là anh ở bên cô, lúc trời mưa là anh chạy tới đưa ô cho cô che mưa, lúc cô đói là anh mua thức ăn đem đến nhà cho cô, những việc đó tuy rằng rất nhỏ nhặt nhưng mà đối với một cô gái như Diệc Thuần thì đã là quá lớn.



-Vậy thì tôi sẽ trả lời, tôi không thích anh và tôi cũng đã có bạn trai rồi.



-Tôi biết. Nhưng mà tôi vẫn sẽ theo đuổi em.



-Bạn trai tôi không thích.



-Tôi thích là được. Theo đuổi người con gái đã có bạn trai sẽ thú vị và kịch tính hơn nhiều.



-Đồ bệnh hoạn. Anh tránh xa tôi ra.



-Vu Diệc Thuần tôi nhất định sẽ theo đuổi được em.-Mặc Phong lớn tiếng nói



Nhiều người qua đường nhìn thấy thì gương mặt bỗng hâm mộ Diệc Thuần, Diệc Thuần trừng mắt lớn với anh cảnh cáo.



Cô không thèm đếm xỉa tới anh quay người bỏ đi.



-Em hãy tin tôi đi, tôi nhất định sẽ theo đuổi được em, Vu Diệc Thuần.



Anh ở phía sau ngày một nói lớn hơn mà Diệc Thuần trong lòng không ngừng chửi mắng anh.



Nhậm Tử Phàm quay về quản lí lại Khởi Lạc cho nên sáng nay Mặc Phong vừa xin cho anh nghỉ phép dài hạn.



Cho nên điều Mặc Phong muốn làm trong ngày nghỉ phép chính là theo đuổi lại Diệc Thuần.



Giống như người ta nói: Có đánh mất mới biết quý trọng.




-Anh cứ việc.-cô làm mặt không quan tâm



Không có người đàn ông nào có vợ bé ở ngoài mà tự nhận trừ khi muốn chọc tức vợ mình thôi.



-Em... anh đi tìm Nhã Nhã.



Trình Ngụy giữ sĩ diện đứng dậy đi tìm "vợ bé" Nhã Nhã của mình.



-Đừng làm Nhã Nhã thức, nếu không vợ lớn sẽ qua tới phòng bắt gian đó.-Thừa Tuyết trêu chọc



Trình Ngụy đi một mạch ra khỏi phòng, Thừa Tuyết bật cười đi đến tủ đồ lấy quần áo đi vào nhà tắm thay.



.



Ngày hôm sau Thừa Tuyết và Trình Ngụy đưa Nhã Nhã tới nhà trẻ cũng đồng thời gặp hiệu trưởng.



Trình Ngụy chấp nhận sẽ chi một khoảng tiền cho nhà trẻ cũng không cần bất cứ điều kiện gì chỉ cần trường không dời đi chỗ khác.



Và tất nhiên hiệu trưởng lặp tức gật đầu đồng ý.



Thừa Tuyết và Trình Ngụy nói chuyện với hiệu trưởng xong thì rời đi vừa vặn Nhậm Tử Phàm vừa tới.



Cả ba bọn họ chạm mặt nhau, mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại, không gian chỉ còn một màu trắng vô tận chỉ còn có ba bọn họ.



Thừa Tuyết có chút né tránh ánh mắt của Nhậm Tử Phàm đang nhìn mình.



-Chào, Phàm thiếu.-Trình Ngụy đưa tay nắm lấy tay Thừa Tuyết



-Chào.



-Anh không cần vào gặp hiệu trưởng nữa, chúng tôi đã nói chuyện với ông ấy.-Trình Ngụy nói



-Bốn năm qua đi, cậu vẫn muốn đối đầu với tôi. Bằng bất cứ giá nào, tôi phải lấy được nơi này.



-Nhậm Tử Phàm, anh đừng như vậy nữa, nếu ngôi trường này bị di dời thì có biết bao nhiêu trẻ em không thể đi học được.-cô nhịn không được lên tiếng



-Tôi không quản nhiều như vậy.



-Anh...



-Thừa Tuyết đừng nói nữa. Anh đã hứa với em và con, anh chắc chắn làm được. Chúng ta đi.-Trình Ngụy vòng tay ôm lấy eo cô đi ngang qua Nhậm Tử Phàm



Hai tay Nhậm Tử Phàm nhanh chóng nắm lại thành quyền.



Trải qua bốn năm trời, ngày hôm nay anh mới biết được 1462 ngày qua anh chưa hề quên được cô. Tất cả đều là do anh tự huyễn hoặc bản thân, đối mặt với cô anh có thể giữ bình tĩnh nhưng mà nhìn cô cùng Trình Ngụy bên cạnh nhau, lồng ngực anh như bị lửa thêu cháy.



Anh rốt cục đang chờ đợi hay đang quên đi? Đáng tiếc chờ đợi và quên đi đều là nỗi đau nhưng mà nỗi đau giày xéo lòng mình hơn chính là không biết bản thân đang chờ đợi hay là sẽ quên đi.