Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 65 : Âm thầm

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Thừa Tuyết cùng Trình Ngụy ngồi trên xe, tâm trạng cô có chút rối bời.



Trình Ngụy đưa bàn tay to lớn của mình đặt lên tay cô chỉ là anh không nhìn cô.



-Anh thất vọng lắm phải không?-cô nhỏ giọng hỏi anh



-Thất vọng? Vì sao phải thất vọng?-anh nghiêng đầu nhìn cô cười dịu dàng



-Em làm anh thất vọng vậy mà.



-Trước nay anh chưa từng thất vọng về em.



-Trình Ngụy, anh không cần tốt với em như vậy. Em sẽ cảm thấy rất có lỗi cũng như sẽ làm anh thất vọng rất nhiều.-Thừa Tuyết cúi thấp đầu nói



-Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai? Anh đợi em được mà.-anh cầm tay cô lên, nắm chặt



Thừa Tuyết ngã đầu dựa vào vai anh, giá mà anh ấy cũng tốt như Trình Ngụy thì tốt biết mấy.



Cô biết cô là kẻ ích kỉ nhưng mà khi yêu ai có thể giải đáp được mọi thứ.



-Tối qua Trình Tuấn gọi điện cho anh, nó bảo sẽ qua Việt Nam đón Nhã Nhã về.



-Nhanh vậy sao?-cô ngẩng đầu tiếc nuối



-Hay là chúng ta sinh một đứa con, tới lúc đó chăm sóc thỏa thích.-anh nửa đùa nửa thật, cũng rất mong chờ



Thừa Tuyết im lặng, trong lòng nổi lên trận chiến đối nghịch.



-Anh không ép em.-anh cười, nụ cười hiền hòa



-Em sẽ suy nghĩ.



Cô bắt anh đợi đã quá lâu rồi, như vậy không bằng với anh, cũng đến lúc cô cần chấp nhận anh.



.



Diệc Thuần quay về công ty bảo hiểm, mấy đồng nghiệp bảo có người tặng hoa cho Diệc Thuần. Bó hoa hồng đỏ tươi được đặt trên bàn.



-Chắc là Nhất Duy rồi.



Diệc Thuần ngồi vào bàn cầm bó hoa lên ngửi.



-Diệc Thuần thật sướng nha, có bạn trai tốt như vậy. Tôi ước có cũng không được.



Mấy đồng nghiệp đua nhau nói những lời ngưỡng mộ Diệc Thuần làm cô không khỏi thẹn thùng mà đỏ mặt.



-Nhân viên Vu.-trưởng phòng đi đến bàn Diệc Thuần



-Có việc gì ạ?-Diệc Thuần vội đứng lên



-Có một khách hàng lớn vừa gọi điện sẽ mua bảo hiểm cho nhân viên của anh ta, số lượng lần này rất lớn, tôi muốn ngày mai cô đi nói chuyện với anh ta.



-Tôi sao?
-Viên Hy.



Nhậm Tử Phàm lặp tức chạy tới ôm Viên Hy bế đi.



Tới bệnh viện Viên Hy được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu. Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, khắp người anh dính đầy máu của Viên Hy.



Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa máy bay sẽ cất cánh.



Viên Hy là em gái anh, từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, tình cảm rất gắn bó. Còn Thừa Tuyết là người con gái anh yêu, yêu si mê điên cuồng.



Viên Hy đang nguy hiểm tính mạng, Thừa Tuyết sắp lấy Trình Ngụy.



Chuyến bay này là chuyến cuối cùng đến Las Vegas, nếu muốn phải đợi đến ba ngày sau mà cô ngày mai sẽ kết hôn.



Bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang nói: "Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không?"



-Là tôi.-anh đứng dậy nói



-Vết cắt quá sâu lại ngay cổ tay nên cũng mất máu khá nhiều, cô ấy không chịu truyền máu muốn anh vào gặp cô ấy. Bây giờ chúng tôi đang cầm máu cho cô ấy.



-Tôi sẽ vào.



Suốt bốn mươi lăm phút đồng hồ anh đứng bên giường cấp cứu nhìn Viên Hy được bác sĩ truyền máu, khi mười lăm phút đầu trôi qua, anh đã buông bỏ Thừa Tuyết.



Đôi khi yêu ai đó rất nhiều muốn làm cho cô ấy điều gì đó lại bị ngăn cản. Nếu anh đến ngăn cản cô kết hôn, cho dù bị cô từ chối anh cũng cảm thấy vui vẻ bởi vì anh không hối tiếc.



Viên Hy được đưa vào phòng hồi sức, lúc tỉnh lại vừa lúc mặt trời lặn.



Ngoài kia các đường phố lên đèn, nhà cao tầng thắp sáng, một nước Úc rực rỡ xa hoa.



-Sao anh không đi?-Viên Hy giọng yếu ớt hỏi



-Em không cần ép anh như vậy.-anh ngồi bên ghế cạnh giường nhìn cô



-Bởi vì em không muốn mất anh.



-Em đã đánh mất anh rồi. Trước nay anh đều nghĩ em thích Thừa Tuyết.



-Chị ta cướp anh đi, làm anh đau khổ. Em hận chị ta.



-Anh đã mất cô ấy, còn em làm anh rất thất vọng. Sau này chuyện riêng tư của anh, em đừng quan tâm nữa.



-Anh biết em yêu anh mà.-Viên Hy kích động



-Cho dù em không phải em gái ruột của anh, anh cũng không thể yêu em.-anh đứng dậy đi ra ngoài nhưng ngừng lại ở cửa nói tiếp



-Chỉ mong em đừng làm những chuyện này nữa, lần sau anh sẽ chọn Thừa Tuyết không phải em.



Sau đó anh đi ra ngoài một mạch.



Viên Hy bặm môi, nỗi hận với Thừa Tuyết càng thêm sâu đậm.