Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 7 : Tàn ác

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Đôi khi muốn trốn chạy khỏi một nơi chốn nào đó bởi vì nơi ấy có ai đó...



- - -



Đến lúc chổi bay thẳng vào vách tường đối diện, Diệc Thuần mới phát hiện người đàn ông trước mặt mình không phải là tên đại côn đồ lúc nãy, lập tức mặt méo sẹo.



-Anh... anh đi cùng tên đại côn đồ đúng không? Anh muốn gì?-Diệc Thuần lắp bắp nhưng vẫn hếch mặt lên nói



-Tô tiểu thư đâu?-Mặc Hàng lần này "xém" mất mặt, lạnh lùng hỏi Diệc Thuần



-Các người là ai? Tìm Thừa Tuyết làm gì? Lời nói cứ như đại côn đồ, làm sao tôi biết các người có phải kẻ xấu không?



-Cô còn lôi thôi, tôi bắn chết cô.-Mặc Hàng lạnh lẽo liếc Diệc Thuần một cái



-Dọa tôi sao? Đúng là côn đồ như nhau.-Diệc Thuần liếc một cái mỉa mai



Nhanh chóng ngay thái dương có cái gì đó lạnh lẽo chĩa vào.



Mặc Hàng không như Mặc Phong, là chọc Mặc Phong cũng tuyệt đối đừng chọc Mặc Hàng.



Mặc Hàng nhanh như chớp rút súng ngay thắt lưng ra chĩa thẳng vào thái dương Diệc Thuần.



-Tô tiểu thư đâu?-Mặc Hàng một lần nữa nhắc lại



-Mặc Hàng, không nên giết người.



Mặc Phong thấy tình thế không ổn liền giơ tay cầm tay đang cầm súng của Mặc Hàng.



Thừa Tuyết ở trong bếp rửa chén xong xuôi, lại thấy bên ngoài sao mà êm ắng không nghe giọng nói um sùm của Diệc Thuần liền nhíu mày, trong lòng sự tính không hay.



Ngó ra nhìn thì thấy sắc mặt Diệc Thuần còn trắng hơn tờ giấy, sợ hãi đứng run rẩy ngay cửa.



-Diệc Thuần, cậu sao thế?-Thừa Tuyết thấy có gì đó không ổn liền rửa tay đi ra xem



Vừa đi ra khỏi phòng bếp liền thấy có một khẩu súng chĩa vào thái dương Diệc Thuần. Sắc mặt Thừa Tuyết tái mét liền chạy đến.



-Mặc Phong, mau bảo anh ta bỏ súng xuống.-Thừa Tuyết la lên, ánh mắt đầy lo sợ nhìn Mặc Hàng



-Mặc Hàng, bỏ súng xuống.-Mặc Phong kéo tay Mặc Hàng xuống



-Tô tiểu thư, thiếu chủ chờ cô bên dưới.-Mặc Hàng thu súng về



-Anh... anh tên Mặc Hàng?



Thừa Tuyết thấy Mặc Hàng gật đầu một cái, sau đó đi đến kéo Diệc Thuần đứng sau lưng mình.



-Tôi nói anh biết, bạn của tôi sau này tôi cấm anh lại hành xử như thế.



-Mời.



Đối với lời cảnh cáo của Thừa Tuyết, Mặc Hàng coi như gió thoảng, vẫn duy trì thái độ lạnh lùng như trước.



-Tiểu thư, mời cô về thiếu chủ đang đợi cô.-Mặc Phong cấp bách nói



-Đợi tôi thay đồ.



-Không cần thay đồ, còn chậm trễ thì e là thiếu chủ sẽ không vui.-Mặc Hàng vẫn như cũ nói



-Được. Đợi tôi nói với bạn tôi một câu.



Thừa Tuyết nói xong liền xoay qua vịn vai Diệc Thuần, nói: "Diệc Thuần, cậu bình tĩnh, chẳng có gì cả, đó chỉ là súng nước của trẻ em thôi. Ngày mai mình kể mọi chuyện cậu nghe."



Nói xong liền ôm Diệc Thuần coi như trấn an, rồi quay người đi cùng Mặc Phong và Mặc Hàng.



Diệc Thuần như trải qua hàng ngàn thế kỉ mới tĩnh tâm lại, trong lòng còn sợ hãi, súng đó mà là giả thì chỉ gạt đứa con nít lên ba.



Thừa Tuyết xuống cầu thang thì nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron xám bạc đậu bên đường, khẽ cắn môi, thu hết can đảm bước đến mở cửa xe ngồi vào ghế sau.



Bên trong, người đàn ông vẫn mặc bộ âu phục đi làm, đoán chừng vừa về xong thì chạy qua đây ngay. Anh đang chăm chú xem cái gì đó trong chiếc PC, dường như là giải quyết công việc.


[...Vẫn tốt, hiện tại em đang cùng bạn ở Las Vegas...]



Nhậm Tử Phàm mày khẽ nhăn lại, tỏ vẻ không vui: "Sao lại chạy đến Las Vegas?"



[...Anh, em cùng bạn đi cùng mà, vả lại ở Las Vegas ngoài sòng bạc ra còn có nhiều chỗ rất tốt...]-người đầu dây bên kia nũng nịu nói



-Anh cho em một ngày, nếu em còn ở Las Vegas anh sẽ kêu người đến đưa em về.



[...Anh...]



-Em hẳn hiểu rõ tính anh, anh nói là làm thật.



[...Được rồi, về thì về, em nói anh biết em sắp tốt nghiệp lấy được bằng đại học rồi, em về chắc chắn sẽ xử anh...]



-Được, anh sẽ đợi. Để anh xem cô bé lúc trước đã trưởng thành như thế nào rồi.-Nhậm Tử Phàm cười lớn tâm tình rất tốt



[...Bảo đảm làm anh lóe mắt...]



-Anh sẽ chờ. Thời tiết ở Hoa Kỳ không như Việt Nam, nhớ giữ gìn sức khỏe.



[...Em biết rồi, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe, không được thức khuya làm việc, không được uống quá nhiều cafe, còn nữa đừng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra...]



Khóe môi Nhậm Tử Phàm giần giật, sau đó khẽ nhếch lên: "Được."



Đợi người bên kia nói xong thì anh cúp máy, lớp băng trong đáy mắt thuyên giảm đi ít nhiều, tâm tình không còn u ám nữa.



-Thiếu chủ, tiểu thư cô ấy...



-Bảo thím Lý dọn dẹp phòng tiểu thư kĩ một chút, cô ấy sắp về rồi.



Mặc Phong gật đầu một cái, trên đời này người có thể làm thiếu chủ hắn từ tức giận chuyển sang vui vẻ, từ lạnh lành biến thành ấm áp chỉ có tiểu thư bọn họ. Mỗi lần nhận được điện thoại của tiểu thư, anh rất vui vẻ, điểm này Mặc Phong nhìn thấy rất rõ.



- - -



-Mình hiện tại đang bị Nhậm Tử Phàm giam cầm.



-Cái gì?



Thừa Tuyết thở dài pha cafe, Diệc Thuần đứng bên cạnh tay cầm chiếc ly vì nghe câu nói của cô mà suýt làm rơi ly xuống đất.



-Thừa Tuyết, cậu thiếu tiền có thể bảo tớ, sao lại đi làm nhân tình cho anh ta?



-Diệc Thuần, là giam cầm không phải nhân tình, chẳng qua là mình mất đi tự do thôi, đến khi anh ta chán rồi sẽ thả tớ ra.-Thừa Tuyết khuấy cafe nói



-Nhậm Tử Phàm không phải kẻ đơn giản, thủ đoạn của anh, chúng ta không đỡ nổi đâu.



-Không nổi cũng phải đỡ. Tớ hiểu ra một điều, đối với Nhậm Tử Phàm, nếu ngoan cường sẽ làm tăng tính muốn chinh phục của anh ta, cho nên tớ sẽ nghe lời như vậy anh ta sẽ mau chán.



-Được, chờ đến khi anh ta thả ra cậu, vậy thì nói lí do vì sao cậu phải đổi tự do của mình? Là vì Ôn Thị? Hay là Hỏa Mộc Ngân?



Tay khuấy cafe của cô khẽ ngưng lại, sau đó cười trừ khuấy tiếp.



-Này, đừng nói là vì Hỏa Mộc Ngân nhá, vụ cô ta chơi bạch phiến là cậu đi xin Nhậm Tử Phàm?



Thừa Tuyết ừ một tiếng.



-Cô nương của tôi ơi, cậu đúng là đồ ngốc, là đại ngốc.



-Diệc Thuần, không hẳn là do Mộc Ngân, còn là vì Ôn Thị.



-Tớ xin cậu đấy, đừng có tốt với người khác quá, nhỡ như mọi chuyện không phải vậy thì sao? Ngay từ đầu Hỏa Mộc Ngân đã căm tức cậu rồi.



-Diệc Thuần, nếu cậu còn nói về Mộc Ngân như thế, tớ sẽ giận cậu đó.



-Tớ bỏ mặc cậu, nếu một ngày bị cô ta đâm một nhát thì đừng có mà tìm tớ.-Diệc Thuần phất tay sau đó cầm ly cafe nóng hổi đi



-Diệc Thuần...



Thừa Tuyết lắc đầu liền đuổi theo.