Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm
Chương 8 : Giam cầm
Ngày đăng: 01:52 22/04/20
Đúng hay sai thì cứ tin và mặc giao yêu thương cho số trời.
- - -
-Nhậm Tử Phàm, không phải ngay từ đầu đã nói chỉ cần làm Thừa Tuyết không còn công việc hay sao? Sao bây giờ lại rơi vào tay anh mất đi tự do?-Mộc Ngân tay cầm chiếc ví nắm chặt
-Cô hối hận sao?-Nhậm Tử Phàm tay phê duyệt hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Mộc Ngân
-Tôi không hối hận nhưng mà anh làm sai với những gì chúng ta đã nói.
-Không phải cô hận cô ta sao?-Nhậm Tử Phàm tay dừng động tác, đầu hơi ngước lên
-Phải, tôi hận Thừa Tuyết nhưng mà con người mất đi tự do là sự thống khổ nhất. Ngay từ đầu tôi chỉ muốn Thừa Tuyết mất công việc thôi.
-Mềm lòng với kẻ thù, tức là cô đang hại bản thân mình.
-Cái đó không cần anh lo cho tôi, tôi muốn anh trả tự do cho Thừa Tuyết.-Mộc Ngân kiên định nói
-Dựa vào cô? Còn không tự lượng sức.-Nhậm Tử Phàm buông viết xuống cười mỉa mai
-Anh... Nhậm Tử Phàm, lúc đầu là anh hợp tác với tôi, nhưng anh đã làm sai những gì chúng ta nói, bây giờ lại không chịu thả Thừa Tuyết ra.
-Tôi cho cô hai lựa chọn, một là im lặng, hai là chết.
Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo như rơi xuống mức âm độ, gương mặt Mộc Ngân trắng bệch hai mắt trừng to nhìn nam nhân ngồi ở ghế tổng tài.
-Thừa Tuyết rốt cục đã làm gì anh?-Mộc Ngân cố gắng trấn an bản thân mình
Nhậm Tử Phàm khóe môi nhàn nhạt nhếch lên: "Bởi vì thứ tôi cần không phải tự do của Tô Thừa Tuyết... mà là mạng sống của cô ta."
Mộc Ngân sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh ta không đơn giản như cô nghĩ, lần này cô đánh cược quá lớn làm cả đời này phải hối hận.
-Mặc Phong, tiễn khách.
Mộc Ngân thất thần ra khỏi Khởi Lạc, cầm túi xách đi trên con đường dài thẳng tấp, bốn ngày trước Mộc Ngân ở bar Louis uống rượu sau khi gặp lại Thừa Tuyết. Lúc đó không biết vì sao Nhậm Tử Phàm biết cô ở đó thì kêu thuộc hạ dẫn cô lên gặp anh.
Anh đưa ra đề nghị cùng cô hợp tác đối phó với Thừa Tuyết, lúc đó Mộc Ngân không nghĩ nhiều, hỏi lí do anh ta chỉ nói Thừa Tuyết làm anh phật lòng, Mộc Ngân cũng không quản, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện Thừa Tuyết gạt mình thì đã đồng ý.
Mộc Ngân nói rõ chỉ làm cho Thừa Tuyết mất việc, thân bại danh liệt mãi mãi không ngóc đầu lên được, Nhậm Tử Phàm cũng đồng ý, anh nói mọi chuyện hãy để anh giải quyết, Mộc Ngân chỉ cần hợp tác thôi.
Qủa nhiên sáng hôm sau trang nhất của báo đăng tin Mộc Ngân cô chơi bạch phiến. Mộc Ngân căn bản không chơi những thứ đó, ảnh đó chắc chắn là Nhậm Tử Phàm ghép, vậy mà Thừa Tuyết lại không nhìn kĩ cho là ảnh thật.
Đến hôm qua, Mộc Ngân mới hối hận, Thừa Tuyết không những chấp nhất cô mà còn vì cô đánh đổi tự do của mình. Hôm nay liền đi tìm Nhậm Tử Phàm, anh ta lại không chịu buông tha Thừa Tuyết.
-Thừa Tuyết, mình xin lỗi, là mình hại cậu.
Mộc Ngân suy sụp ngồi xuống đường, chỉ vì một phút nông nỗi suy nghĩ nông cạn mà cô làm Thừa Tuyết rơi vào tay Nhậm Tử Phàm.
Có người đi ngang qua nhìn Mộc Ngân, xì xầm to nhỏ, có người nhìn cô quen mặt nhưng không chắc chỉ đứng nói này nọ, Mộc Ngân mặc kệ, từ lúc vào ngành giả trí đến nay lúc nào Mộc Ngân cũng mang một bộ mặt hoàn hảo trước mọi người, cô muốn hôm nay thành thật với bản thân mình.
Chỉ hôm nay thôi.
.
Đốt nhiên lúc trưa Mộc Ngân rủ Thừa Tuyết và Diệc Thuần sau khi tan ca đi ăn tối có cả Hướng Luật, Thừa Tuyết có thời gian 1h đồng hồ tự do nên đồng ý đi ngay.
Diệc Thuần không chịu bởi Diệc Thuần không thích Mộc Ngân, Thừa Tuyết cũng không biết là vì lí do gì. Phải năn nỉ dữ lắm Diệc Thuần mới đồng ý.
Địa điểm là một quán ăn Việt bình thường.
Trên bàn bày ra những món ăn Việt tỏa mùi thơm nức cùng với mấy lon nước ngọt.
Bốn người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, Thừa Tuyết tự nhiên nhất liền mở miệng trước: "Mộc Ngân hôm nay lại mời chúng ta ăn đúng là vinh hạnh."
-Cậu lại chọc tớ nữa rồi.
-Cậu là minh tinh bọn tớ lại được cậu mời ăn cơm không phải vinh hạnh chứ là gì?-Thừa Tuyết cười hì hì
-Vậy còn anh? Anh cũng đóng phim đó.-Hướng Luật chen vào
-Thì ra thế... anh đi ra đi.-Thừa Tuyết mệt mỏi nói
-Tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi, chỉ cần làm thiếu chủ vui là được thôi. Thuộc hạ xin phép.
Mặc Phong nói xong nhìn cô một lúc rồi quay người rời khỏi phòng.
Thừa Tuyết mệt mỏi dựa người vào thành giường, tay ôm hai chân của mình, đầu nghiêng đi nhìn bầu trời đêm bên ngoài ban công.
Mặc Phong đưa điện thoại cho Nhậm Tử Phàm, Nhậm Tử Phàm cũng không nói gì nhiều.
Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế sô pha trong phòng, tay lắc lắc ly rượu trong tay.
-Cô ta có nói gì không?
-Tiểu thư không nói gì cả.-Mặc Phong đáp sau đó nói tiếp
-Thuộc hạ không hiểu, sao ngài phải làm vậy?
-Ngươi quan tâm cô ta?
-Thuộc hạ không dám.-Mặc Phong biết mình hỏi điều không nên liền cúi đầu nói
-Muốn thuần phục một con mèo hoang, trước hết phải tìm được một cự ly thích hợp dùng biện pháp mềm mỏng nhưng nếu con mèo ấy vẫn giơ nanh về phía ngươi thì ngươi phải thật cứng rắn đối với nó. Làm nó ghét ngươi hận ngươi cũng được, nhưng mà nó lại sợ ngươi.
Nhậm Tử Phàm môi mỏng hiện lên ý cười sâu khó lường, gương mặt dưới ánh đèn nhạt càng thêm mị hoặc.
-Thuộc hạ hiểu rồi.
Mặc Phong biết, con mèo hoang mà Nhậm Tử Phàm nói chính là Thừa Tuyết.
-Mặc Phong, ngươi nên học theo Mặc Hàng, lúc nào cần mềm yếu lúc nào cần cứng rắn. Trong cái xã hội này, người tốt chưa chắc đã không xấu.
-Thuộc hạ sẽ cố gắng học hỏi.
Nhậm Tử Phàm ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, tâm tư khó đoán.
.
"Cha, người xem, con được cô giáo tặng cho giấy khen anh hùng nhỏ tuổi này."
"Con trai của ta giỏi lắm, sau này nhất định sẽ là một người công dân có ích."
"Con sẽ như cha, làm một cảnh sát trừ bảo an lương, làm mọi người kính phục."
"Giỏi lắm con trai, cha sẽ chờ đến khi con mặc bộ cảnh phục công an."
"Con nhất định cho cha nhìn thấy được dáng vẻ oai hùng của con lúc đó."
.
"Cha, người đừng chết, đừng bỏ con lại."
"Con trai, con nhất định phải sống... phải đòi lại công bằng cho cha mẹ, tuyệt đối không được vào con đường phạm pháp, hãy bước đi trên con đường được mọi người chào đón."
.
"Tôi thật không tin, cậu lại đi vào con đường tội phạm này, cha cậu mà biết ông ấy sẽ không thể nhắm mắt."
"Tôi không có quyền chọn lựa. Luật pháp? Tôi khinh thường nó. Cái gì mà công bằng, cái gì mà bằng chứng? Tôi chính là bằng chứng, các người không giúp tôi, tôi tự mình làm lấy."
"Cậu làm vậy có cảm thấy có lỗi với cha cậu không?"
"Có lỗi? Vậy đám cảnh sát vô dụng các người thì sao? Ngày hôm nay, tôi là Nhậm Tử Phàm, chính thức trở thành kẻ thù của pháp luật, của cảnh sát các người. Nếu các người có bản lĩnh cứ đến bắt tôi nếu không làm gì được tôi, thì tôi sẽ làm xã hội này rơi vào nơi mà pháp luật không thể tồn tại."
.
Ngày hôm đó, mọi chuyện đã không thể quay đầu, chỉ có thể tiến lên. Đã đen thì không thể nào thành trắng được nữa. Một kẻ như anh, bước vào cái thế giới ngầm thì không thể nào trở lại là một công dân lương thiện được.