Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 9 : Họp mặt bạn cùng anh - Kẻ thù tìm đến - Cầu xin

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Dòng đời đôi khi đâu như ước muốn, cố gắng nắm thật chặt rồi lại phải buông tay.



- - -



Thừa Tuyết thấy mình đứng trong một không gian toàn một màu trắng xóa, dưới chân là tầng mây dày, nơi này rộng lớn tưởng chừng cho dù chạy đến cách mấy cũng không ra khỏi.



Thừa Tuyết nheo mắt khi nhìn thấy một người con trai quay lưng về phía mình, anh mặc bộ quần áo trắng phau.



-Cho hỏi... đây là đâu vậy?-Thừa Tuyết cất giọng hỏi



Người đó quay mặt lại, khuôn mặt hiền hòa ấm áp vô cùng, từ người anh tỏa ra một luồn hào quang sáng, phía sau lưng đột nhiên mọc ra đôi cánh trắng muốt, làm anh bay lên không trung.



Thừa Tuyết kích động khi nhìn thấy người đó, mọi nhung nhớ bất lực đều hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm cô nức nở: "Khiêm Lạc, là anh sao?"



-Thừa Tuyết, anh rất nhớ em.-Khiêm Lạc lơ lửng giữa không trung khuôn mặt tỏa sáng



Nụ cười của anh thật đẹp mắt, đến mức làm người khác không thể dời mắt, vô cùng dịu dàng.



-Khiêm Lạc, Khiêm Lạc... anh dẫn em theo đi, ở đây em cảm thấy cô đơn quá.



Thừa Tuyết toan chạy lại phía anh nhưng mà dường như có một bức tường trong suốt chặn ngang cả hai, làm cô không thể chạy tới phía anh.



-Anh không thể dẫn em theo, ở nơi này còn cô đơn hơn nữa... anh không muốn nhìn Thừa Tuyết của anh lại cô đơn.



Khuôn mặt anh vẫn trước sau như một, dịu dàng tỏa sáng.



-Đừng bỏ em, không có anh mọi thứ với em giống như là một con đường đầy gai nhọn, em không thể bước qua được.-Thừa Tuyết ánh mắt ngân ngấn nước ngẩng đầu nhìn anh



-Cô bé ngốc, anh chưa bao giờ bỏ em, anh đã không giữ đúng lời hứa cùng em đi qua những con đường chông gai kia nhưng mà anh sẽ luôn dõi theo em.



-Không có anh em cảm thấy mình rất yếu đuối, rất lạc lõng giữa cái thành phố xa hoa này, không có anh em không thể chống chọi lại mọi thứ, vì sao anh không nói câu nào đã rời xa em?



-Là chúng ta đã hết duyên, hết nợ, cho dù chúng ta vẫn luôn bên cạnh nhau, e là chúng ta cũng không cảm nhận được.



Thừa Tuyết nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt lắc đầu nguầy nguậy: "Không có chuyện đó, Khiêm Lạc ở cạnh em, làm sao em không biết?"



-Thừa Tuyết, sẽ có người thay anh nắm lấy tay em.



Thừa Tuyết mở to hai mắt nhìn Khiêm Lạc, cô không muốn bất cứ ai nắm tay cô ngoài anh, cô chỉ yêu anh, người đó không thể nào thay thế anh trong tim cô.



Khiêm Lạc nhẹ nhàng bay tới chỗ Thừa Tuyết, anh vươn tay ra chạm vào má cô, ánh mắt xám tro nhu tình như nước nhìn cô.



Bàn tay anh rất lạnh, lạnh lẽo giống như cái nơi rộng lớn này.



-Khiêm Lạc... anh cô đơn lắm đúng không? Thừa Tuyết hứa với anh sẽ luôn vui vẻ.



Thừa Tuyết giơ tay lên muốn nắm lấy tay anh nhưng mà có cô không chạm vào được mà xuyên qua cả tay anh chạm vào má mình.



Thừa Tuyết cố gắng nhiều lần nhưng đều không thể nắm được tay anh.



-Thừa Tuyết, sự thật đôi khi rất tàn nhẫn, nhiều khi không biết lại tốt, anh chỉ muốn em mãi là một cô bé hồn nhiên vui vẻ, ánh mắt em luôn chân thật luôn cười như vậy.



Khiêm Lạc vừa dứt lời thì cánh tay anh thu về, anh bay lùi về sau, rồi dần dần biến mất.



-Khiêm Lạc...



***



-Khiêm Lạc...



Thừa Tuyết bừng tỉnh giấc, hai bên má đã giàn giụa nước mắt, Thừa Tuyết giơ tay lên chạm vào cảm giác tim nhói lên đau đớn, đau lòng nằm cuộn người trong chăn rơi nước mắt.



Nghĩ đến câu nói lúc nãy của Khiêm Lạc trong giấc mơ Thừa Tuyết lại thấy lo sợ. Cái người mà anh nói e là...



Khiêm Lạc có nói sự thật đôi khi rất tàn nhẫn đôi khi không biết cũng tốt. Anh nói như vậy là có phải đang nhắc nhở cô không?



-Khiêm Lạc, lần này em không nghe lời anh nữa, Thừa Tuyết không muốn bị giam cầm nhưng nếu bị giam cầm em cũng phải biết được lí do.



Thừa Tuyết tay nắm chặt grap giường, lại nghĩ đến cái chết của Khiêm Lạc.



Năm đó, bỗng nhiên gia đình Khiêm Lạc xảy ra biến cố, Khiêm Lạc bị tai nạn xe mà chết, cũng ngay ngày đó ba mẹ anh thì bị mưu sát.



Cảnh sát nói, ba anh cùng bọn người xã hội đen buôn bán ma túy bị cảnh sát bắt còn có cả bằng chứng nên cái chết của gia đình bọn họ không truy cứu đến.



Thừa Tuyết đến bây giờ vẫn không tin ba Khiên Lạc lại tiếp tay cho kẻ xấu.



Thừa Tuyết nhìn ra ngoài, trời đã chập chờn sáng, ngó qua đồng hồ chỉ mới 5h sáng, Thừa Tuyết lại không còn muốn ngủ được, muốn đi xuống nhà uống một ít nước thì cửa phòng đã khóa ngoài.



Cô quên mất mình đang bị giam cầm.



Thừa Tuyết cười chát đắng, quay lại giường. Mọi thứ liên quan đến công nghệ thông tin, hay có thể liên lạc với bên ngoài như điện thoại, laptop đều bị Nhậm Tử Phàm lấy đi hết, trong căn phòng này căn bản ngoài sách ra thì không còn gì khác.



Những quyển sách này cô đều đã đọc, cô không biết đên tiêu khiển khoảng thời gian này bằng cách gì.



Đến khoảng 6h Thừa Tuyết nghe bên ngoài có tiếng bước chân của hai người, cô thoáng nghĩ là Mặc Phong và Mặc Hàng, liền xỏ dép lê mang trong nhà vào chạy tới cửa.



-Mặc Phong, Mặc Phong...



Bên ngoài, Mặc Phong nghe thấy cô gọi mình, định bước tới phòng cô thì Mặc Hàng ngăn lại.



-Tiểu thư hẳn có chuyện quan trọng.



Nói xong, Mặc Phong tiến tới, mở khóa ra.



Thừa Tuyết thấy cửa mở, nhìn thấy Mặc Phong không khỏi mỉm cười.



-Tiểu thư, cô kêu tôi có chuyện gì?-Mặc Phong không hiểu vì sao mình lại cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy nụ cười của cô, còn quan tâm cô rất nhiều



-Mặc Phong, tôi có thể nhờ anh một việc không? Ở trong phòng này điện thoại hay máy tính đều bị lấy đi hết, ngoài tivi và sách ra tôi không biết tiêu khiển thời gian bằng cách nào, cho nên có thể phiền anh sau khi đi làm về mua cho tôi vài quyển sách không?-Thừa Tuyết nhìn Mặc Phong, môi hiện lên ý cười



Mặc Phong nhìn vào trong phòng, sau đó lại nhìn cô, đáp: "Được, tiểu thư muốn mua sách nào?"



-Hmm... miễn là tiểu thuyết là được. Anh biết tôi là biên kịch viên mà, tôi thích tiểu thuyết tình cảm hơn.-Thừa Tuyết suy nghĩ một lát lại ra một đống quyển sách muốn mua nên nói



-Được, thuộc hạ sẽ tìm tiểu thuyết cho tiểu thư.



-Sau này anh không cần kêu tôi là tểu thư hay xưng bằng thuộc hạ, cứ gọi tôi bằng tên được rồi.-Thừa Tuyết xua tay nói



-Như vậy...



-Trong Hàn Lâm, người tôi có thể nói chuyện chỉ có Tâm Nhi và anh, anh chẳng lẽ không muốn nói chuyện với tôi?



-Không phải tiểu... Thừa Tuyết.



-Như vậy mới được, cảm ơn anh trước nhé.



-Ừ.



-Tôi chờ anh mang đến. Tạm biệt.



Thừa Tuyết vẫy tay một cái rồi đóng cửa lại, sau đó đi ra ban công đứng hít thở khí trời.



Mặc Phong tim đập rộn rã, có lẽ kêu tên cô lần đầu nên có chút ngượng miệng nhưng lại thấy vui trong lòng.



-Mặc Phong, cô ta là người của thiếu chủ.-Mặc Hàng không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra được tâm tư của Mặc Phong



Như được thức tỉnh, Mặc Phong thu lại nét mặt lúc nãy, khuôn mặt thoáng chút rũ rượi, nhưng vẫn nghiêm lạnh: "Tớ biết."



Yêu là thứ tình cảm khắc nghiệt nhất trên cuộc đời.



Đúng 7h sáng, thím Lý đem thức ăn sáng lên cho cô, bà đặt trên bàn, thấy cô đứng ngoài ban công thì mở miệng: "Lại đây ăn sáng đi."



Thừa Tuyết quay đầu nhìn bà rồi bước vào trong. Nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn là đồ Tây.



-Ngày mai, cháu muốn ăn đồ Việt. Nhất là món sườn chua ngọt.



Từ lúc đến Hàn Lâm tới bây giờ, chỉ duy nhất có một buổi cơm lần đầu cô đến đây ăn cùng Tâm Nhi là đồ Việt.



-Trừ phi là thiếu chủ yêu cầu, nếu không là không được.-thím Lý nói



-Cháu biết rồi. Một lát cháu ăn xong sẽ kêu bà lên lấy.-Thừa Tuyết rũ mi mắt ngồi xuống ghế



Thím Lý cũng không nói nhiều liền quay người ra khỏi phòng không quên khóa ngoài lại.



Thừa Tuyết ăn những thứ được đem lên, nhưng không cảm nhận được mùi vị gì, chỉ cảm thấy rất khó nuốt, lại vô cùng nhạt nhẽo.



Tuy nhiên, cô vẫn nuốt hết xuống bụng.



Nhậm Tử Phàm ngồi trong phòng bếp, vẫn là ngồi đọc báo. Đọc đến trang cuối thì gấp lại, cầm dao nĩa lên ăn.



Cả quá trình đều không nói gì, tưởng chừng mọi thứ đều ngưng lại chỉ tập trung về phía anh, không khí xung quanh nặng nề áp lực.



Trong đầu anh lại nhớ đến hình ảnh của cô cúi đầu lùa thức ăn trong dĩa, y như đứa trẻ biếng ăn.



-Thím Lý, cô ấy có ăn không?-Nhậm Tử Phàm đặt dụng cụ ăn xuống bàn, dùng khăn lau miệng mình



-Dạ có, lúc nãy tôi đứng nhìn một lát thấy cô ấy cả quá trính đều cặm cụi ăn không nói năng gì cả.-thím Lý nói



Nhậm Tử Phàm im lặng một lát, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, một lúc mới đứng lên đi ra ngoài



-Mặc Phong, ta muốn trong một tiếng nữa Ôn Thị thuộc sở hữu của Khởi Lạc.



-Vâng.



--- Ôn Thị ---



Diệc Thuần mãi không thấy Thừa Tuyết liền trong lòng bất an, điện thoại cho cô thì máy bảo bận, Diệc Thuần như ngồi trên đống lửa, lo sợ Thừa Tuyết bị Nhậm Tử Phàm bắt nạt.



Đang lúc đứng ngồi không yên thì một nam nhân đi ngang qua, Diệc Thuần hai mắt sáng rực, liền chạy ra ngoài.



-Đại côn đồ... đại côn đồ...



Mặc Phong dừng chân lại, mày nhíu lại nhìn Diệc Thuần. Lại là cái cô gái này, lại muốn gây sự gì nữa đây.



-Cô gọi tôi?



-Tất nhiên là gọi anh rồi. Đại côn đồ, Thừa Tuyết đâu?-Diệc Thuần vểnh mặt lên hỏi



-Cô hỏi tôi, mà lại dùng thái độ này?



-Anh muốn ăn chổi không?-Diệc Thuần trừng mắt



-Mặc kệ cô.-Mặc Phong không thèm đếm xỉa đến Diệc Thuần quay người đi



Diệc Thuần không để anh đi dễ dàng như vậy liền chạy ra phía trước ngăn lại.



-Anh nói mau, tên họ Nhậm đó đã làm gì Thừa Tuyết?
-Diệc Thuần, là tớ Thừa Tuyết.-Thừa Tuyết luýnh quýnh nói



[...Thừa Tuyết, là cậu sao? Cậu vẫn ổn chứ?...]-giọng Diệc Thuần vừa vui mừng vui lo lắng



-Tớ ổn, tớ điện thoại chỉ muốn cậu biết tớ vẫn tốt, đừng lo cho tớ.-Thừa Tuyết cảm thấy được an ủi



[...Thừa Tuyết, cậu bị lừa rồi, cậu mau rời khỏi nơi của Nhậm Tử Phàm đi...]-giọng Diệc Thuần đột nhiên giận dữ



-Diệc Thuần, cậu nói cái gì thế?-Thừa Tuyết mày nhíu lại



[...Căn bản vụ scandal của Mộc Ngân là do cô ta cùng Nhậm Tử Phàm hợp mưu để cậu tìm đến Nhậm Tử Phàm...]-Diệc Thuần càng nói càng tức giận



Như bị quẳng vào một hầm băng lạnh, hai tay cô run rẩy gần như không còn sức để cầm điện thoại, mọi thứ xảy ra quá đột ngột.



Mộc Ngân, Mộc Ngân lại cùng Nhậm Tử Phàm... vậy thì, vậy thì chẳng qua cô chỉ ngu ngốc mà đổi lấy tự do của mình chỉ vì cái scandal không có thực kia. Mộc Ngân chỉ vì muốn trả thù cô mà phải làm vậy sao? Vậy thì lời nói mãi mãi là bạn cũng là giả hay sao?



[...Thừa Tuyết, Thừa Tuyết, cậu ổn chứ?...]-Diệc Thuần thấy cô không trả lời thì lo lắng hỏi



-Diệc Thuần, cậu... cậu nói là thật sao?-Thừa Tuyết vẫn mong là vì Diệc Thuần không thích Mộc Ngân mà gạt mình



[...Tô Thừa Tuyết cậu nghĩ tớ gạt cậu sao? Hỏa Mộc Ngân chính miệng thừa nhận với cậu mới chịu hay sao? Ngay từ đầu tớ đã nói cô ta căm hận cậu sao lại tốt với cậu được!?...]



-Bây giờ, bây giờ mọi thứ vẫn ổn chứ?



Cô linh cảm được, mọi chuyện không dừng lại ở đó, Nhậm Tử Phàm là nhắm vào cô nhưng mà làm tổn thương cô bằng cách làm hại những người xung quanh cô, những người cô quan tâm.



Cô nghe được tiếng hít thở đầy nặng nề của Diệc Thuần qua điện thoại.



[...Ôn Thị, đã rơi vào tay Nhậm Tử Phàm, hôm qua đã sát nhập vào Khởi Lạc...]



Thừa Tuyết ngực phập phồng, ngực như bị hòn đá to đè lên vô cùng khó thở.



[...Thừa Tuyết, Nhậm Tử Phàm có làm gì cậu không? Tớ chỉ lo cho cậu thôi...]



-Tớ không sao, Diệc Thuần tớ không để vì tớ mà cậu và mọi người bị liên lụy.



[...Thừa Tuyết cậu định làm gì? Cậu không đấu lại anh ta đâu?...]



-Cậu an tâm, tớ tự biết cách.



Thừa Tuyết nói xong thì cúp máy, tay cô nắm chặt điện thoại, bờ vai không ngừng run rẩy.



-Tiểu thư, phải về phòng rồi.-Tâm Nhi đứng bên cạnh nhắc nhở



Thừa Tuyết khẽ nhắm mắt đứng lên đi về phòng.



Bảy giờ tối, Nhậm Tử Phàm quay về Hàn Lâm, bên trong nhà sáng trưng nhưng không thấy ai, Nhậm Tử Phàm cởi áo khoác quăng lên ghế sô pha, chính mình cũng ngồi lên ghế.



-Tâm Nhi...-Nhậm Tử Phàm gọi một tiếng



Tâm Nhi từ trong bếp chạy ra, cúi đầu chờ anh ra lệnh.



-Tiểu thư đâu?-Nhậm Tử Phàm nới cravat ra hỏi



-Tiểu thư ở trên phòng, sáng giờ vẫn chưa ăn gì cả, còn nói... đang đợi thiếu chủ trên phòng.-Tâm Nhi vẫn cúi đầu dư



Nhậm Tử Phàm dừng động tác ở tay, ánh mắt xanh lam nhìn lên tầng trên không rõ có biểu cảm gì.



-Được rồi, cô đi làm tiếp việc đi.-Nhậm Tử Phàm khóe môi kéo lên, vô cùng thích thú



Tâm Nhi không dám kể chuyện lúc sáng đã cho cô gọi điện cho bạn nên không dám nói nhiều liền lui vào phòng bếp.



-Mặc Phong, nói với Kim Mễ cuộc hẹn tối nay một mình cô ấy đi gặp đối tác đi.-Nhậm Tử Phàm môi mân lên một chút



-Vâng.



Nhậm Tử Phàm đứng dậy đi lên cầu thang, hôm nay cô lại nói chờ anh trên phòng, anh thật muốn biết cô định làm gì?



Mặc Phong nhìn Nhậm Tử Phàm đi lên lầu, đáy mắt hiện hữu nỗi buồn bã.



Nhậm Tử Phàm mở cửa đi vào phòng cô, trong phòng chỉ mở duy nhất ánh đèn neon, chiếc rèm ở ban công bị gió thổi bay phất phớ, chỉ là không thấy Thừa Tuyết đâu cả.



Nhậm Tử Phàm nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của cô, mày có chút nhăn lại.



Thừa Tuyết từ trong phòng tắm bước ra, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, khẽ ngẩng đầu nhìn Nhậm Tử Phàm.



Cơ hồ như một chiếc cây héo khô!!!



Nhậm Tử Phàm nhìn cô, cô mặc bộ váy trắng dài, mái tóc tùy ý xõa ra, khuôn mặt tái nhợt, môi mím chặt. Nhậm Tử Phàm không thể phủ nhận vẻ đẹp mê người của cô.



Đây là lần đầu anh nhìn thấy cô xõa tóc, tóc cô dài bồng bềnh đen nhánh, mùi hương tỏa ra từ tóc cô quanh quẩn quanh mũi anh, dịu nhẹ mùi hương của trà xanh.



-Có việc gì?-Nhậm Tử Phàm thôi không nhìn cô, quay người đến ghế sô pha ngồi xuống



Thừa Tuyết di chuyển tầm mắt nhìn anh ngồi trên ghế, sau đó hạ xuống đi đến trước mặt anh.



Một lúc lâu Thừa Tuyết không nói gì cũng không làm gì, im lặng mà đứng trước mặt anh.



Nhậm Tử Phàm đợi đến năm phút vẫn chưa thấy cô lên tiếng thì có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt xanh lam nhìn cô chăm chăm.



-Nếu cô không có gì để nói vậy thì đừng làm lãng phí thời gian của tôi.



Nhậm Tử Phàm nói xong thì toan đứng lên rời khỏi nhưng anh chưa đứng lên thì cô đã hạ người quỳ xuống.



Thừa Tuyết cắn môi, đầu cúi thấp quỳ trước mặt anh, dáng vẻ vô cùng chật vật khổ sở.



Nhậm Tử Phàm rõ ràng có kinh ngạc nhưng chỉ là thấp thoáng xẹt qua trong đáy mắt, cẩn thận quan sát cô định làm gì.



-Tôi cầu xin anh, buông tha Ôn Thị, buông tha bạn bè của tôi.



Thừa Tuyết thanh âm yếu ớt không có sức sống, nói tiếp: "Anh cần là mạng sống của tôi không cần hao phí tâm sức như vậy, cứ xem như tôi là Hàn Đông hay Hàn Bân cũng được, một phát súng bắn chết tôi hoặc chặt tay chân tôi cũng được."



Thừa Tuyết thấy anh vẫn không lên tiếng nhưng cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn đang nhìn mình.



-Nếu lấy được tự do của tôi vẫn chưa đủ vậy thì cứ giam tôi ở nhà kho không cần trong căn phòng tốt như thế này, còn nếu anh thấy chết nhanh quá dễ dãi với tôi, vậy thì cứ hành hạ tôi từ từ mỗi ngày đánh đập cũng được.



Thừa Tuyết cắn chặt môi, cô đã hạ thấp mình mà quỳ xuống trước mặt anh cầu xin anh, chẳng qua anh chỉ muốn hạ nhục cô, muốn cô nếm mùi vị sống không được chết không xong mà thôi.



Nhậm Tử Phàm dùng tay nâng cằm cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt cô to tròn đen huyền sáng long lanh, tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu không gợn sóng, nhưng mà ý chí quật cường trong đó không nguôi ngoai.



-Cô biết được những gì?-Nhậm Tử Phàm hé môi, thanh âm trầm thấp



-Ôn Thị hôm qua đã thuộc sở hữu Khởi Lạc, vụ Mộc Ngân chơi bạch phiến là do Mộc Ngân và anh hợp mưu lại lừa tôi.-càng lúc nỗi ưu thương trong ánh mắt cô ngày càng nhiều



-Là ai nói cho cô biết?



-Không ai cả. Nhưng mà anh nói đừng bao giờ tin lời anh nói, bây giờ tôi thật tin lời nói đó. Anh nói chỉ cần lấy tự do của tôi anh sẽ buông tha Ôn Thị, nhưng mà hôm qua anh vẫn làm Ôn Thị phá sản. Anh đã qua hao phí tâm trí để bày ra những chuyện này rồi.



Thừa Tuyết không né tránh ánh mắt âm u kia của anh, môi cô hiện ra nụ cười chế nhạo.



-Bởi vì tôi biết, người cô yêu thương quan tâm gặp chuyện đau khổ thì cô cũng sẽ như họ. Những người cô càng yêu thương lo lắng thì càng làm cô đau buồn gấp đôi.-Nhậm Tử Phàm giữ chặt cằm cô



-Tôi không biết mình đã chọc gì anh, tôi không hề làm gì anh và người thân của anh vậy thì anh suy cho cùng là vì cái gì?



-Cô không làm gì tôi, nhưng mà cô chính là kẻ giết người. Ngay cả cô hại chết ai cô cũng không biết sao?



-Tôi chưa từng hại chết ai, cũng chưa hại ai bao giờ, anh không nói ra thì làm sao tôi biết lí do, lỡ như là hiểu lầm?-Thừa Tuyết cắn chặt môi, ánh mắt mở to nhìn anh



-Hiểu lầm? Tô Thừa Tuyết, chắc chắn không phải hiểu lầm, chẳng qua cô là một người độc ác, lòng dạ cô còn hơn cả loài rắn độc, tôi sẽ không để cô có được hạnh phúc, dù là một ngày.-Nhậm Tử Phàm tàn nhẫn, lãnh khốc hất cô ra



Thừa Tuyết té qua một bên, hai tay siết chặt lại móng tay cô bấu vào lòng bàn tay gần như sắp bật máu rất đau đớn, đau để ngăn nước mắt chảy ra.



-Vậy thì anh buông tha những người xung quanh tôi đi, chẳng qua họ là người vô tội.-Thừa Tuyết nén đau đớn chống người đứng lên



-Cô nằm mơ đi. Trò chơi này chỉ vừa bắt đầu mà thôi.-Nhậm Tử Phàm đã đứng lên dáng người cao to lịch lãm



-Anh giam tôi, chẳng qua là tôi không thể tự do như những người khác, ít nhất tôi có thể thanh tĩnh tâm mình, còn anh phải ở đó suy nghĩ ra những trò để làm tôi đau khổ, suy cho cùng kẻ bị bài xích mệt mỏi chỉ là anh.-Thừa Tuyết ngửa đầu cười khoái trá, hàm ý mỉa mai



Nhậm Tử Phàm bị chọc giận, ánh mắt u ám nổi lên màn băng dày đặc, như một con sói hung hăng bóp lấy cổ cô.



Bị Nhậm Tử Phàm bóp chặt cổ, Thừa Tuyết cảm thấy khó thở, oxi gần như không được lấy vào, mặt mày nhăn lại.



-Người như cô không có tư cách dạy tôi phải làm sao? Tốt nhất cô giữ miệng nếu không không chỉ cô, cả mẹ cô cũng không thể sống.-Nhậm Tử Phàm như quỷ Santa lấy mạng người



Sắc mặt Thừa Tuyết trắng bệch, môi tím tái trừng mắt nhìn Nhậm Tử Phàm.



-Anh... anh không được đụng đến bà... anh... anh không... được...



Lời nói cô đứt quãng không rành mạch, hai tay đưa lên vấu vào tay Nhậm Tử Phàm đang bóp cổ mình.



-Biết sợ rồi sao?



-Bất, bất cứ ai... anh cũng có thể... đụng vào... bà ấy thì không.-Thừa Tuyết càng lúc càng yếu ớt, mặt cô trắng còn hơn cả tờ giấy, oxi đã gần bị rút cạn



-Vậy sao? Xem cô có biết cách làm tôi vui hay không?



Nói xong anh hung hăng thả tay ra, Thừa Tuyết ôm cổ mình liên tục họ cũng không ngừng hít thở để cho không khí tràn vào lồng ngực.



-Sau này đừng ngu ngốc trao đổi hay dùng thái độ như hôm nay với tôi, bởi vì chỉ làm tôi tức giận thêm thôi.-Nhậm Tử Phàm ngồi xuống quỳ một chân, tay đưa ra giữ chặt cằm cô



-Tôi biết rồi.-Thừa Tuyết tuyệt vọng nói



-Biết là tốt.



Thừa Tuyết rũ mi mắt, cô không muốn nói thêm lời nào, bởi vì những lời cô nói chắc chắn chỉ chọc giận anh thêm.



Nhậm Tử Phàm đứng lên, phủi phủi ống tay áo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống cô đầy chán ghét.



-Cho tôi... đi làm, được không?-Thừa Tuyết biết không nên nói nhưng mà cô không thể cứ như thế này mãi



-Đi làm?



-Phải.-Thừa Tuyết vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà



-Phải xem lại thái độ của cô đã.



Anh nói xong thì lạnh nhạt liếc cô một cái đã không thèm đếm xỉa tới bỏ ra ngoài.



Thừa Tuyết chật vật đứng lên, ánh mắt vô hồn nhìn ra bầu trời đen không một vì sao kia, từng bước xiêu quẹo đi ra dựa vào thành cửa ở ban công, tay phải cô ôm cánh tay trái của mình, lẳng lặng rơi nước mắt.



Vầng trăng tròn chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt sáng bưng không vì sao soi sáng bên cạnh, trông thật cô đơn. Giống như cô lúc này, thật cô đơn lạc lõng.



-Khiêm Lạc, anh ở trên đó, có cô đơn không? Thừa Tuyết chỉ muốn đến cùng anh mà thôi.



Nước mắt cô như hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống ti tách trên nền gạch, gió thổi vào làm làn váy cùng mái tóc cô tung bay bồng bềnh, hình ảnh ánh trăng càng thêm cô đơn.