Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm
Chương 67 : Đã từng muốn
Ngày đăng: 01:53 22/04/20
Thì ra cái "đơn giản" của Mặc Phong nói chính là bọn họ một ngày cùng nhau làm những chuyện của hai người đang yêu hay làm.
Mà chuyện của hai người đang yêu không gì khác hơn là hẹn hò.
Diệc Thuần lúc đầu nghe rất bức xúc, đâu lại ra cái chuyện kì quặc như vậy chứ nhưng mà cho dù cô có lí cũng không nói lại anh.
Bọn họ đi đến TTTM, việc đầu tiên mà Mặc Phong muốn làm trong ngày hẹn hò là mua đồ cặp.
Đi vào cửa hàng quần áo nhân viên đón tiếp bọn họ rất nồng nhiệt, giới thiệu đủ kiểu đồ đôi đang là mốt hiện nay cho bọn họ.
-Không ngờ anh lại trẻ con như vậy.-Diệc Thuần dựa vào dãy đồ bĩu môi
-Em lôi thôi cũng không được gì đâu, mau đi thay đi.
Mặc Phong đã chọn được mấy bộ đồ đẩy tới đưa cho Diệc Thuần.
Diệc Thuần bất mãn cầm lấy đống đồ đi vào phòng thay đồ.
Thử rất nhiều bộ cuối cùng cũng có cái làm Mặc Phong ưng ý, nhưng mà Diệc Thuận lại không thích chút nào.
Anh mặc áo thun sọc đen trắng phối với quần phông nâu, còn cô lại là chiếc váy liền sọc đen trắng dài chưa đến đầu gối có áo khoác ngắn đen khoác bên ngoài.
Đi ra tính tiền xong, vừa bước ra khỏi cửa lại gặp phải một người.
Thừa Tuyết nắm tay Nhã Nhã tay kia cầm bịch thức ăn mới mua nhìn hai người bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
-Hai người...
Diệc Thuần biết Thừa Tuyết hiểu nhầm liền tiến lên: "Không như cậu nghĩ, chúng tôi... chúng tôi..."
Diệc Thuần không biết nên giải thích thế nào cho Thừa Tuyết hiểu nữa.
-Mặc dù tớ thấy có lỗi với Nhất Duy nhưng mà hai người nhìn cũng rất đẹp đôi.-Thừa Tuyết mỉm cười nói
-Cậu...
-Thừa Tuyết, chúng ta nói chuyện một lát có được không?-Mặc Phong chen vào
Bọn họ vào khu ăn uống của TTTM, chọn một bàn trống ngồi vào.
Gọi nước xong, cô gọi kem cho Nhã Nhã ăn, nhìn qua Mặc Phong nói: "Anh muốn nói chuyện gì?"
-Cô và thiếu chủ... thật sự không còn gì sao?
Tay Thừa Tuyết đột ngột nắm chặt ly nước, hơi nước lạnh tỏa ra làm lạnh cả bàn tay cô.
-Tôi đã kết hôn, cho dù chúng tôi còn yêu thì sao?
-Thiếu chủ đã rút khỏi UP.
Thừa Tuyết ngước mắt nhìn Mặc Phong, có chút không tin.
-Tôi đã nói tôi sẽ theo đuổi lại em còn gì? Đừng nói em đã mềm lòng rồi đó.
-Nói bậy bạ. Anh mau về đi. Trễ lắm rồi.
Diệc Thuần vẫy tay chào anh sau đó đi vào nhà.
-Diệc Thuần.
-Hửm?
Nghe Mặc Phong gọi Diệc Thuần quay lại nhìn, anh đột ngột kéo tay cô ngay sau đó môi anh chiếm lấy môi cô đầy ngọt ngào.
Nhất Duy tay cầm hộp thức ăn run lên do tức giận mà có. Bốn năm qua không lẽ anh chưa đủ yêu cô? Tình yêu của anh dành cho cô không đủ lớn hay sao?
Hôm nay anh đến định đem đồ bổ cho cô ăn bồi bổ, anh có điện thoại cho cô nhưng cô không nghe máy. Ang đứng dưới nhà chờ cô gần một tiếng đồng hồ lại nhìn thấy bọn họ hôn nhau, bọn họ mặc đồ đôi mà cô trên danh nghĩa và thực tế là bạn gái anh.
Diệc Thuần lúc đầu có phản kháng nhưng sau do nụ hôn quá mãnh liệt nên từ khi nào đã đáp trả anh, trong lúc cô nghiêng đầu đáp trả thì ánh mắt vô tình nhìn thấy người con trai cô độc đứng giữa màn đêm.
Diệc Thuần hoảng hốt vội đẩy Mặc Phong ra.
Mặc Phong không đề phòng nên bị cô đẩy ra xa, nhìn cô hoang mang nhìn phía trước nên di chuyển tầm mắt.
Anh cũng không khỏi sửng sốt!
Nhất Duy thật sự rất bình tĩnh sau khi nhìn bọn họ hôn. Khuôn mặt anh không hề tức giận mà quay người bỏ lên xe.
-Nhất Duy... Nhất Duy...
Diệc Thuần vội chạy qua đường gọi tên anh.
Nhưng mà anh lên xe nhấn ga chạy đi, một giây cũng không quay đầu lại nhìn cô.
Diệc Thuần lấy điện thoại gọi cho Nhất Duy, lần thứ nhất và thứ hai còn reo máy nhưng lần ba rồi lần bốn thì đã không liên lạc được.
Vì sao cô lại có thể gây ra lỗi lầm lớn như vậy chứ?
Vu Diệc Thuần, mày đúng là đứa con gài trơ trẽn mà.
-Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa.
Diệc Thuần xua đuổi Mặc Phong đi, tất cả đều do nam nhân này mà ra.
-Em...
Còn chưa nói được gì cô đã đi vào nhà đóng cửa lại.
Mặc Phong lên xe ngồi một lúc, nhìn cửa sổ phòng cô đã sáng đèn mới rời đi.
Yêu, rốt cục là gì trên thế gian này?