Sát Sở

Chương 10 : Thất phát đoạn mi

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Hồi Bách Hưởng đáp:



– Thất Phát Thiền Sư .



Nói đến cái tên này, ngữ khí của Hồi Bách Hưởng chợt trầm xuống.



Hồi Bách Ứng cũng động dung lần thứ hai:



– Âu Dương Thất Phát?



Hồi Bách Hưởng gật gật đầu đáp:



– Chính là Bách Đại Hồng Bào, Âu Dương Thất Phát!



(Lời chú: “Đại” ở đây là cái túi).



Hồi Bách Ứng "ồ" lên một tiếng nói:



– Vậy tưởng tất là Du Ngọc Già mới có thể mời được người này.



Hồi Bách Hưởng đáp:



– Kỳ thực, Thất Phát Thiền Sư cũng chỉ cần tiền. Ai có tiền đều có thể mời được lão.



Hồi Bách Ứng nói:



– Chỉ bất quá là rất nhiều tiền thôi phải không?



Hồi Bách Hưởng thốt:



– Năm xưa lão đã từng lập chí xây chín mươi chín ngôi chùa trên Nga Mi Sơn, nghe nói giờ lão đã đủ tiền để xây dựng ba mươi sáu tòa đại miếu tiểu miếu rồi.



Hồi Bách Ứng nói:



– Với người xuất gia mà nói thì vị Thất Phát Đại Sư này có thể coi là phú hào rồi.



Hồi Bách Hưởng nói:



– Vì thế lão mới mặc một chiếc áo cà sa có tới mười mấy chiếc túi lớn để ra ngoài hóa duyên. Nghe nói mỗi lần trở về đều đầy ắp vàng bạc trong đó.



Hồi Bách Ứng nghĩ ngợi giây lát, thở dài một hơi thốt:



– Trợ thủ mạnh như Thất Phát Thiền Sư chúng ta đang rất cần. Nhiều thì ta không có, nhưng nếu chỉ xây một hai chục ngôi chùa thì ta vẫn có thể bỏ ra được.



Hồi Bách Hưởng kính cẩn nói:



– Vâng.



Tuy vậy trong lòng hắn lại nghĩ:



– Nếu như mời vị dị tăng này trợ lực, e rằng cái giá mà Diệu Thủ Đường phải bỏ ra sẽ là một khoản xưa nay chưa từng thấy rồi.



Ngoại trừ dùng để liên lạc với triều đình, cấu kết quan phủ, trước giờ Diệu Thủ Đường chỉ thu về nhiều chứ rất ít khi bỏ ra. Hồi Tuyệt vừa mới chết, Hồi Bách Ứng lập tức thay đổi. Xem ra không phải vì đau lòng mà phát cuồng, mà như đang chuẩn bị trùng tân chấn hưng vậy.



Chỉ là Thất Phát Thiền Sư có đáng với cái giá bỏ ra đó không?



Hồi Bách Hưởng rất hoài nghi.



Hắn đang tiếc khoản tiền lớn đó.



Hồi Bách Ứng không thèm liếc mắt cũng nhìn thấu được tâm sự của bào đệ:



– Muốn làm đại sự thì phải tốn công sức. Muốn thành đại sự thì phải bỏ ra nhiều vốn. Tiểu Bích Hồ Du Gia quật khởi nhanh như vậy chính là vì bọn chúng nhìn xa, nhìn chuẩn, hơn nữa vung tay cũng rất mạnh, lại biết dùng người nữa.



Y ngừng lại giây lát rồi lại nói tiếp:



– Ưu điểm của địch nhân chúng ta nhất định phải lưu tâm, nhất định phải nhớ kỹ.



Chúng ta cần phải nắm bắt được nhược điểm của địch nhân, nhưng điều quan trọng hơn đó là phải học tập sở trường của địch, đối địch như vậy thì mới không hao tổn mà ngược lại còn có lợi cho bản thân.



Hồi Bách Hưởng chỉ thấy ngoại trừ sợ hãi ra, trong lòng hắn còn sinh ra một cảm giác kính phục với vị huynh trưởng này.



– Vâng.



Hồi Bách Ứng giờ mới vừa ý, hỏi tiếp:



– Vậy người mà Cát Linh Linh gọi đến là ai?



Hồi Bách Hưởng đáp:



– Không biết.



Hồi Bách Ứng ngạc nhiên:



– Không biết?



Hồi Bách Hưởng nói:



– Chúng ta chỉ biết y là một thanh niên nhân, trên má có một nốt ruồi, tên gọi là Sái Tuyền Chung. Người ta hoài nghi, y còn có tên khác nữa vì trên giang hồ có tới bảy tám cao thủ thanh niên có nhiều điểm tương đồng với y, nhưng vẫn chưa thể chứng thực có phải là y hay không.



– Sái Tuyền Chung?
Cố Phật Ảnh nói:



– Không dám. Ta chỉ là quên mất chưa nói cho Phương thiếu hiệp một chuyện.



Phương Tà Chân hỏi:



– Không biết là chuyện gì?



Cố Phật Ảnh nói:



– Phương thiếu hiệp đã nghe đến cái tên Hồng Bào Bách Đại, Thất Phát Thiền Sư bao giờ chưa?



Đồng tử Phương Tà Chân thu nhỏ lại:



– Âu Dương Thất Phát?



Cố Phật Ảnh nói:



– Có rất nhiều người nói nếu như Thiên Dục Cung không có sự trợ giúp của của Thất Phát Thiền Sư thì tuyệt đối không thể có sự phát triển mang tính đột phát như vậy được, Trường Không Bang nếu không tiếp nạp ý kiến của Âu Dương Thất Phát thì tuyệt đối không thể chuyển từ thua lỗ thành kinh doanh có lãi như hiện nay, Đao Bính Hội, nếu không thu nạp Bách Đại Thất Phát, tuyệt đối không thể nhận được cả sự cổ vũ của cả nhân sĩ chính đạo lẫn giới hào kiệt lục lâm như bây giờ ...



Phương Tà Chân lạnh nhạt thốt:



– Bất quá cả Thiên Dục Cung, Trường Không Bang, Đao Bính Hội sau này đều biến chất, làm ngược lại với tôn chỉ tốt đẹp ban đầu của họ.



Cố Phật Ảnh cười cười nói:



– Bất kỳ sự vật nào nếu tiếp tục tồn tại, đều phải biến chất, người cũng như vậy.



Phương Tà Chân nói:



– Là ai mời lão đến đây?



Cố Phật Ảnh nói:



– Nghe nói là do Du Công Tử mời đến.



Phương Tà Chân hỏi:



– Thực ra không phải?



Cố Phật Ảnh đáp:



– Không phải.



Phương Tà Chân hỏi:



– Vậy là ai đã mời nhân vật hết sức khó mời này đến Lạc Dương vậy?



Cố Phật Ảnh nheo mắt cười:



– Nhân vật này Phương thiếu hiệp có lẽ rất quen thuộc.



Phương Tà Chân nói:



– Trì Nhật Mộ?



Cố Phật Ảnh gật đầu.



Phương Tà Chân nói:



– Vậy thì tốt rồi.



Cố Phật Ảnh nói:



– Ồ!



Phương Tà Chân thốt:



– Người này đến rồi, Trì gia sẽ không đến làm phiền tại hạ nữa.



Cố Phật Ảnh lắc đầu nói:



– Ta thấy rất khó.



Phương Tà Chân hỏi:



– Thỉnh giáo?



Cố Phật Ảnh cố làm ra vẻ thần bí:



– Bởi vì một kẻ khác cũng đã đến đây.



Phương Tà Chân hỏi:



– Ai?



– Đoạn Mi.



Lần này Cố Phật Ảnh chỉ nói có vỏn vẹn hai chữ.