Sát Sở

Chương 9 : Động tâm một khắc

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Tích Tích ngây người.



Ánh đèn chiếu xuống bờ vai nàng một sắc vàng ảm đạm.



Trong lòng Phương Tà Chân tràn đầy một cảm giác tiếc thương.



Lòng gã đột nhiên có ngàn vạn tiếng kêu gọi mà không thể nói thành lời.



– Nàng gả cho ta nhé?



Gã muốn như vậy, nhưng trong lòng đột nhiên thoáng hiện qua một thanh âm, một bóng hình mỹ lệ, lời ra đến miệng thì liền biến thành:



– Ta đã giết Hồi Tuyệt, nơi này không thể nào ở được nữa.



Lòng Tích Tích chùn hẳn xuống.



– Người đàn ông này cuối cùng cũng phải đi rồi. Lẽ nào một chút gã cũng không trân tiếc nàng?



Nàng thầm nhủ như vậy trong bụng, sau đó lại nghĩ:



"Vì an nguy của bản thân, chàng cần phải rời khỏi đây, làm sao chàng có thể ở lại đây được?" Huồng hồ, chính nàng là người bảo gã rời khỏi đây.



Đời người có một số chuyện, chỉ cần bước đi một bước sẽ lập tức biến thành chân trời góc biển, cho dù không thể cất cao tiếng hát ngợi ca, song cũng có thể không hối hận.



– Bao giờ chàng đi?



Phương Tà Chân rất muốn nói:



– Ta dẫn nàng cùng đi.



Trong lòng gã rất muốn nói.



Nhưng gã không nói ra.



Vì sao gã không thể nói ra?



Nguyên nhân có lẽ chính bản thân gã cũng không rõ.



Có thể gã đã nghĩ đến một chuyện. Đợi đến khi gã đi thật, gã mới đến dẫn nàng đi, hoặc giả đợi gã có đủ tiền, mới đến chuộc nàng ra, lúc đó không phải là càng thêm vui mừng hay sao?



Có thể là vì nguyên nhân này nên gã mới không nói ra.



Cũng có thể là vì nguyên nhân kia.



Có điều, bất kể là vì chuyện gì, trong đời người, có thể đối mặt với một vị hồng phấn tri âm dưới ánh đèn trong đêm thanh vắng, dựa người vào lan can ngắm cảnh thì còn cầu mong gì hơn nữa? Tại sao không đi nắm bắt lấy thời khắc này? Nếu như một sát na là vĩnh hằng, vậy thì vĩnh hằng chính là một sát na. Nếu như không nắm bắt lấy, để thời khắc đó trôi đi mất, vậy thì sẽ không còn vĩnh hằng nữa, không còn người cùng mình dựa vào lan can dưới ánh đèn trong đêm thanh vắng nữa, không trịch hoài thương, cũng chỉ bất quá là một đám lửa tàn mà thôi.



Có lẽ trong lòng Tích Tích cũng đang có muôn vạn lời muốn nói.



Có lẽ trong lòng Phương Tà Chân vẫn tràn đầy chân tình chưa nói ra.



Bất quá tất cả đều chưa kịp nói ra thì đã nghe dưới lầu có người nói:



– Quan sai, vừa rồi trên đường mưu tài hại mệnh, chính là mấy tên hắc y nhân này.



Phương Tà Chân không nhận ra người đi buôn này.



Nhưng người này hình như rất có phương pháp.



Đặc biệt là ứng phó với loại chuyện chết người này và mười mấy tên quan sai vẫn còn đang ngái ngủ ... xem ra mấy tên quan sai này ngược lại bị y chỉ huy.



Thương nhân này dường như thập phần quen thuộc với Phương Tà Chân, giống như một người đã biết y mười năm hay tám năm, sống cùng y mười tháng tám tháng vậy.



Nghe thương nhân đó nói lại thì sự việc là:



y một mình đi buôn bán, đến Y Y Lầu để tầm lạc, trên đường gặp phải một đám "cường đạo" cướp của giết người, Phương Tà Chân lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ, lấy quả địch chúng. Vì tự vệ, nên đành phải giết chết mấy tên "đạo tặc".



Chuyện này không chỉ có một mình thương nhân đó tận mắt nhìn thấy, mà còn có hai tên người hầu khác có thể làm chứng, lại còn có bảy tám người khác không biết từ đâu đến, ai cũng nói là mình có thể làm chứng, lời nói như chém đinh chặt sắt, khiến ngay cả Tích Tích cũng cho rằng mình vừa nằm mộng, thực tế chuyện đã diễn ra như lời thương nhân kia kể.



Quan sai lấy hết khẩu cung, thanh lý thi thể xong liền thảo thảo vài chữ, coi như kết án, không hề lên hỏi thăm Phương Tà Chân, chẳng hề lạc cung thẩm vấn, cũng không bắt gã về nha môn điều tra.



Nhìn biểu tình và nghe lời nói của mấy tên sai dịch thì phảng phất như là Phương Tà Chân giết chết mấy người, theo lý đáng lẽ phải được thưởng hoàng biển mới đúng.



Chuyện này thật không thể nào hiểu nổi.



Đợi đến khi thương nhân kia tiễn đám sai dịch đi khỏi, lên lầu gật đầu mỉm cười với Phương Tà Chân, đúng vào lúc y định rời khỏi, Phương Tà Chân thấy nhãn thần của y, trong lòng thoáng lạnh, liền lớn giọng nói:



– Thỉnh giáo tôn tính đại danh?



Câu này vừa hỏi ra, tất cả mọi sự đều trở nên rõ như ban ngày.



Bởi vì thương nhân kia trả lời:



– Cố Phật Ảnh.




Hồi Bách Hưởng chỉ đáp:



– Vâng.



Hồi Bách Ứng lại quay sang nhìn nhi tử của mình, dùng tay vuốt khẽ lên mặt y, khẽ như đang vuốt lông một con mèo đang ngủ vậy. Một hồi lâu sau, y mới thở dài nói:



– Ngày mai, ngày mai người chúng ta mời cũng đến đúng không?



Hồi Bách Hưởng lập tức đáp:



– Đoạn Mi Lão Yêu, đúng là ngày mai sẽ tới.



Hồi Bách Ứng khẽ nhếch môi, không biết là cười khổ hay đang kềm nén đau thương:



– Ta vốn đang lo lắng khi Thạch Đoạn Mi đến, tiểu Tuyệt quyết sẽ không dung y, hiện giờ ...



Y nói đến đây, ngừng lại một hồi lâu mới nói tiếp:



– ... Không cần lo lắng chuyện đó nữa rồi.



Hồi Bách Hưởng cảm thấy cần phải chuyển chủ đề câu chuyện, liền nói:



– Bất quá, khi Đoạn Mi Lão Yêu đến chỉ sợ sẽ kinh động đến một người.



Hồi Bách Ứng lập tức hỏi:



– Ai?



Hồi Bách Hưởng đáp:



– Truy Mệnh.



Hồi Bách Ứng chau mày:



– Thôi Lược Thương trong Tứ Đại Danh Bộ.



Mỗi khi y "chau mày", cả khuôn mặt liền trở nên nhăn nhúm hết sức dễ sợ.



Hồi Bách Hưởng đáp:



– Vâng.



Hồi Bách Ứng hỏi:



– Tại sao?



Hồi Bách Hưởng đáp:



– Có liên quan đến vụ án Thái Thú Mạnh Tùy Viên xung quân, ở vùng phụ cận Khô Liễu Đồn bị giết sạch cả nhà.



Hồi Bách Ứng động dung nói:



– Mạnh Thanh Thiên? Tại sao chuyện này lại liên quan đến Đoạn Mi Lão Yêu?



Hồi Bách Hưởng đáp:



– Khi đó y cũng đang ở vùng Khô Liễu Đồn, sau khi vụ án xảy ra, y và hai kẻ khác liền rời đó để đến Lạc Dương.



Cặp mắt ẩn sau những nếp nhăn trên mặt Hồi Bách Ứng sáng rực:



– Bọn chúng cùng một đường à?



Hồi Bách Hưởng nói:



– Không phải.



Hồi Bách Ứng nói:



– Hai kẻ còn lại đương nhiên không phải chúng ta mời đến.



Hồi Bách Hưởng nói:



– Có khả năng một kẻ là do Nữ Công Tử mời đến, một kẻ là do Du Ngọc Già triệu tập.



“Rất tốt”. Hồi Bách Ứng thốt:



“Lạc Dương thành lần này náo nhiệt rồi”.



Sau đó lại hỏi:



– Bọn chúng là ai?