Sát Sở

Chương 8 : Một khắc tâm động

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Chỉ nghe người trong bóng đêm lạnh lùng hỏi:



– Phương Tà Chân, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì?



Phương Tà Chân nhướng mày, cười đáp:



– Ta trước giờ luôn cho rằng chỉ có dơi với chuột mới thích ẩn mình trong bóng đêm.



Gã vừa nói dứt câu thì liền nhìn thấy một khuôn mặt.



Một khuôn mặt người.



Một khuôn mặt người không giống mặt người.



Khuôn mặt này kỳ thực không hề xấu xí, ngũ quan cũng tương đối đoan chính, hơn nữa còn tương đối trẻ.



Bất quá, khuôn mặt này đem lại cho người khác một cảm giác không bình thường.



Lông mày y rậm rạp, nhưng từng sợi từng sợi đều loạn cả lên. Sắc mặt y trắng bệch tựa như đã trét lên một lớp phấn dày vậy. Môi y màu tím hồng, khô khốc, góc môi vẹo xuống, mím chặt. Nhãn thần y sắc bén phi thường, tựa như muốn tiêu tận cả điểm quang hoa cuối cùng vậy. Mặt y đầy râu, sợ nào cũng giương lên tua tủa, đầu tóc thì tán loạn, trên tóc đeo đầy những vòng vàng, ngọc phối. Khi y cười thì mới có vẻ "giống người" một chút, song lại lộ ra hai hàm răng trắng ơn ởn và cái miệng trông như một chậu máu vậy.



Điều làm người ta ấn tượng nhất về y không phải là những chiếc vòng, hay ngũ quan, thậm chí kể cả cái mũi to bằng nắm tay nhăn nhúm của y.



Mà là những đường gân xanh trên mặt.



Gân xanh chằng chịt như một tấm bản đồ sông ngòi kênh rạch trên mặt khuôn mặt thanh niên ấy khiến cho y giống như một kẻ hết sức khủng bố.



Người đó vốn đang ẩn mình trong bóng đêm.



Khi Phương Tà Chân mở miệng nói mấy câu châm chích thì y liền cởi bỏ tấm vải đen che mặt ra.



Ánh trăng xuyên làn mây mỏng chiếu xuống.



Vừa hay chiếu đúng vào khuôn mặt y.



Nếu như vầng trăng có biết, dám chắc cũng sẽ bị khuôn mặt này dọa cho giật mình.



Phương Tà Chân lại cười.



Gã vừa cười vừa nói:



– Thì ra là Hồi Tuyệt.



Hắc y bạch diện thanh niên nhân cười lạnh lẽo:



– Ngươi sợ à?



Y chính là độc tử của Lão Công Tử Hồi Bách Ứng.



Phương Tà Chân thở dài:



– Ngươi quá tham công rồi.



Trong mắt Hồi Tuyệt vằn vện những tia máu, tức giận hỏi:



– Ngươi vừa nói gì?



Phương Tà Chân đáp:



– Đây nhất định không phải là chủ ý của phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi vẫn còn chưa quyết định được xem rốt cục nên thu thập ta về làm thủ hạ dưới trướng hay là giết ta để trừ hậu họa. Ngươi thấy vậy nên bất phục, muốn đến giết chết ta đi để chứng minh cho lão tử của ngươi biết, ngươi mới chính là nhân tài, Hồi gia căn bản không cần đến những nhân tài bên ngoài.



Ánh mắt sắc lạnh của Hồi Tuyệt biến thành ngạc nhiên:



– Không sai, ta đích thực chính là nhân tài!



Phương Tà Chân cười thốt:



– Ngươi giận lão gia của ngươi không nhìn được điểm này.



Hồi Tuyệt hận ý thấu xương:



– Vì thế ta mới phải giết ngươi.



Phương Tà Chân hỏi:



– Lẽ nào ngươi muốn giết hết những nhân tài trong mắt lão tử của ngươi mới cam lòng?



Hồi Tuyệt cười điên loạn:



– Cái đó còn chưa chắc. Nếu như bọn chúng chịu phục tùng ta thì chẳng những có con đường sống mà tiền đồ còn rộng mở nữa.



Phương Tà Chân thốt:



– Ta hiểu rồi.



Hồi Tuyệt ngạc nhiên:


– Không có. Ta không có đánh đuổi y.



Tích Tích không hiểu.



Phương Tà Chân nói:



– Ta đã giết y, sau đó đốt y cháy thành quầng lửa mà nàng vừa nhìn thấy.



Tích Tích càng không hiểu.



Phương Tà Chân biết Tích Tích không hiểu liền giải thích.



– Diệu Thủ Đường Hồi gia có môt tuyệt kỹ gọi là Hồi Thiên Phạm Thuật, nghe tên thì thập phần bình thường, nhưng nó lại là tổng hợp của năm mươi tám loại tuyệt chiêu bá đạo của hai phái chính tà. Loại võ công này vẻn vẹn chỉ có sáu chiêu nhưng thập phần đáng sợ, ta muốn bức y thi triển ra để xem có thể ứng phó được hay không.



Tích Tích ngạc nhiên nói:



– Bức y thi triển tuyệt chiêu, vạn nhất ứng phó không nối, không phải là càng thêm nguy hiểm hay sao?



Phương Tà Chân đáp:



– Nếu như không tiếp nổi sát chiêu của Hồi Tuyệt thì càng không thể ứng phó được với Hồi Bách Ứng.



Gã nhẹ nhàng nói tiếp:



– Sớm muộn gì cũng phải chết, chi bằng chết trong tay Hồi Tuyệt ... ít nhất, trong tay y ta còn kịp tự sát, bằng không nếu rơi vào tay Hồi Bách Ứng, không được sự đồng ý của y, ai muốn chết cũng không được.



Tích Tích lại lo lắng:



– Dù gì ... dù gì thì chàng cũng đã tiếp được.



Phương Tà Chân lắc đầu:



– Không có.



Tích Tích lại giật mình:



– Không có?



Phương Tà Chân trầm giọng nói:



– Ta lầm mất một điểm. Thì ra Hồi Thiên Phạm Thụât là do sáu mươi mốt loại võ công kết hợp thành chứ không phải năm mươi tám loại. Hồi Thiên Lục Thức phải dùng một loại nội lực gọi là Hồi Hồn Đại Pháp mới có thể sử dụng ngũ vị chân hỏa, vận hành mười chín loại công lực khác nhau, xuất ra Hồi Thiên Phạm Thuậât. Hồi Tuyệt không có tư chất, công lực không đủ, chỉ sử ra được hai thức. Một kiếm của ta đã phá được huyền quan của y, sau đó dùng một phiến hỏa cật dẫn xuất ngũ vị chân hỏa của hắn ra, hắn thu thế không kịp, liền bị chân hỏa thiêu thân, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở về Diệu Thủ Đường. Hồi Bách Ứng dù có y thuật cao thâm đến đâu cũng không thể cứu được một người mà lục phủ ngũ tạng đều cháy đen.



Tích Tích nghe xong thì tâm kinh đảm khiếp:



– Ồ, thì ra chàng vừa xuống lầu đã chuẩn bị dùng chiêu đó rồi. Chẳng trách lại phân phó người ta tạt nước, lại còn bảo ta để ý nhìn quầng hỏa quang đó nữa.



Phương Tà Chân nói:



– Đúng vậy, bất quá, lúc đó ta cho rằng người đến là Hồi Bách Tưởng hoặc là Hồi Vạn Lôi. Bọn chúng chỉ đáng chết thôi, còn Hồi Tuyệt thì đáng tuyệt.



Tích Tích lo âu nói:



– Chàng đã giết Hồi Tuyệt, Hồi Bách Ứng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.



Phương Tà Chân cười cười thốt:



– Ta không giết Hồi Tuyệt, lẽ nào bọn chúng chịu bỏ qua cho ta?



Đoạn gã nhìn Tích Tích, mỉm cười:



– Ít nhất, nếu Hồi Tuyệt còn sống thì ngay cả nàng hắn cũng không bỏ qua đâu.



Tích Tích than dài một tiếng.



Phương Tà Chân liền hỏi:



– Có chuyện gì?



Tích Tích ưu tư nói:



– Hiện tại muốn chàng làm chuyện đó, chàng đương nhiên sẽ không đáp ứng rồi.



Phương Tà Chân nói:



– Nàng nói thử xem.



Tích Tích chầm chậm nói:



– Nếu như ta muốn chàng phải thiệt thòi một chút, hãy rời khỏi đây, tránh khỏi trận gió lớn này, chàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng đúng không?



– Không.



Phương Tà Chân lắc đầu đáp:



– Ta đáp ứng nàng.