Sát Sở

Chương 7 : Thâm bích chi kiếm

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Nhan Tịch nhướng mày, nói:



– Người họ Phương này là ai? Y thật sự có bản lĩnh như vậy ư? Y tên là gì? Tuổi tác bao nhiêu?



Trì Nhật Mộ đáp:



– Y tên Phương Tà Chân. Tuổi còn rất trẻ, chỉ hơn đệ chừng hai ba tuổi là cùng. Võ công người này cực cao, y chưa cần bạt kiếm mà cũng có thể dễ dàng đánh bại Tiểu Bạch rồi.



Nhan Tịch chấn động thần sắc nói:



– Y ... y dùng kiếm à?



Trì Nhật Mộ đáp:



– Vâng! Võ công y cao, định lực lại càng cao hơn. Một người như vậy nếu như ở Trì gia chúng ta, đương nhiên sẽ là trợ thủ đắc lực, nhưng nếu để y đến với nhà khác, lúc ấy sẽ thành một đại cường địch.



Nhan Tịch không còn tâm trí nghe tiếp, chỉ hỏi:



– Có phải kiếm của y màu xanh ngọc bích không?



Trì Nhật Mộ nhìn Lưu Thị Chi. Lưu Thị Chi cũng hoang mang nhìn lại Trì Nhật Mộ:



– Không rõ. Không một ai trong chúng ta nhìn rõ y bạt kiếm thế nào.



Nhan Tịch lại hỏi:



– Trên cổ tay y có phải có một đôi ... vòng phỉ thúy hay không?



Trì Nhật Mộ nghĩ ngợi giây lát rồi nói:



– Chuyện này đệ không để ý.



Lưu Thị Chi cũng nói với vẻ chắc chắn:



– Không có.



Nhan Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trì Nhật Mộ chợt nghĩ ra điều gì đó liền nói:



– À, trên tay y có một ...



Y nghĩ ngợi thêm một chút, rồi mới dùng cẩn thận chọn lựa từ ngữ nói tiếp:



– ... Có một chiếc khăn lụa màu lam nhạt.



Nói đoạn, y quay sang hỏi lại Lưu Thị Chi:



– Có đúng không nhỉ?



Lưu Thị Chi gật đầu đáp:



– Đúng vậy.



Nhan Tịch hỏi:



– Là khăn lụa, không phải là vòng ngọc?



Lưu Thị Chi khẳng định:



– Là một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt.



Nhan Tịch thốt:



– Ồ!



Trong giọng nói dường như có chút thất vọng.



Trì Nhật Mộ nói:



– Đại tẩu, chuyện này có quan hệ gì?



Nhan Tịch vội vàng đáp:



– Không có quan hệ gì, không có quan hệ.



Lưu Thị Chi nói:



– Xem ra, tên họ Phương này không ưa nhẹ, đành phải dùng biện pháp mạnh thôi.



Nhan Tịch vội nói:



– Để ta đi lần này. Ta sẽ cố thử xem thế nào.



Trì Nhật Mộ liền nói:



– Đại tẩu trước giờ luôn đắc nhân duyên, nói không chừng thật sự có thể thay Trì gia chúng ta giải quyết một vấn đề lớn.



Trì Nhật Lệ bóp nhẹ tay Nhan Tịch:



– Bất quá, lần này lại khiến nàng phải vất vả một phen rồi.



Nhan Tịch cảm thấy cánh tay trượng phu ngày càng gầy gò, ốm yếu, nghĩ lại quá khứ hào hùng khi xưa, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã, vội dùng lời che lấp:




Phàm là thứ gì màu đen, đều là địch nhân của gã.



Cả binh khí của địch nhân cũng màu đen nốt.



Binh khí tuy toàn bộ đều màu đen tuyền, nhưng lại có tới mười sáu mười bảy loại khác nhau, ngay cả những loại cực hiếm khi gặp trên giang hồ như Lưu Kim Đảng, Khóa Hổ Lam, Lưu Vân Bát, Quải Tử Câu cũng có.



Hơn nữa còn có cả ám khí.



Cả ám khí cũng màu đen nốt.



Những "hắc nhân" này dường như đã có một loại ký hiệu nào đó trên người, vì thế độc chiêu sát thức đều chỉ tấn công vào một mình Phương Tà Chân mà tuyệt không đánh nhầm vào đồng bọn.



Phương Tà Chân không thể chui xuống đất.



Cho là gã có bản lãnh độn thổ, nhưng dưới dất cũng đã có địch nhân mai phục.



Địch nhân căn bản muốn dồn y vào tử địa.



Phương Tà Chân chỉ có thể nhảy lên phía trên.



Nhưng thân hình gã vừa động thì phía trên đã có tiếng quát.



Góc tường, đầu tường, cột nhà, nóc nhà, mái nhà ... nếu không phải có người nhảy ra thì là có người đợi gã nhảy đến.



Phương Tà Chân thở dài một tiếng.



Bọn "hắc nhân" này đã che hết ánh đèn, ánh trăng, nếu không nhất định đã nhìn thấy vẻ mặt không có sự lựa chọn nào khác của gã.



Phương Tà Chân ngẩng mặt nhìn bầu trời.



Gã vừa ngẩng mặt lên thì kiếm cũng bạt ra.



Thâm bích chi kiếm!



Đường phố được bao bọc bởi màn đêm đen kịch bỗng vọt lên một đạo ánh sáng màu xanh ngọc bích chói mắt.



Trên lầu, Tích Tích cũng nhìn thấy đạo kiếm quang này.



Một đạo kiếm quang mỹ lệ.



Kiếm quang giống như sao băng.



Tích Tích đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy một thứ cảm động không nguyên cớ.



Kiếm quang tuyệt thế nên dùng để chiếu rõ dung nhan tuyệt thế.



Nàng vừa nhìn thấy đạo kiếm quang này liền như bị một mùi hương sực nức xông vào mũi. Chỉ có mình nàng biết, đạo kiếm quang thiên hạ không ai nắm giữ được này, chỉ khi Phương Tà Chân lưu lại Thu Thiền Hiên mới lấy ra ngắm nhìn, nàng cũng từng nhìn qua, cũng từng ngưỡng mộ thứ ánh sáng màu bích ngọc lành lạnh mà nó phát ra.



Thanh kiếm thiên hạ vô địch này chỉ có nàng là từng thấy, từng chạm vào, từng ôm lấy, từng yêu, từng thưởng thức vẻ mỹ lệ tuyệt trần của nó trong đêm tĩnh lặng, chia sẻ sự tịch mịch với nói.



Tích Tích nghĩ đến đây, hai má liền nóng bừng lên.



Nàng cầm chậu nước, giơ lên ngang đầu hất mạnh ra.



Hoa nước, hoa nước.



Hoa nước, hoa nước.



Hoa nước mỹ lệ.



Hoa nước rực rỡ.



Kiếm hoa lên, những kẻ trong bóng đêm đều dạt ra tạo thành một con đường.



Phương Tà Chân tung mình vọt lên không, lao về phía hoa nước.



Gã phất tay áo quét mạnh vào đám hoa nước.



Hoa nước bay tứ tán.



Hoa nước như ngàn vạn mũi tên băng bắn vào người lũ "hắc nhân".



"Hắc nhân" kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt đã biến mất vào màn đêm.



Bóng đêm lại trở về bóng đêm.



Trong bóng đêm không còn người.



Mây đen dần tan, ánh trăng nhàn nhạt từ từ hiện ra.



Phương Tà Chân cười. Kiếm của gã đã trở về bao. Miệng ngâm nga một khúc nhạc.



Gã ngâm hết khúc nhạc rồi mới nói một cách vu vơ:



– Nếu như ngươi là Hồi Vạn Lôi thì để lại hai cánh tay, còn nếu là Hồi Bách Hưởng thì một cánh tay cũng đủ rồi.



Gã ngẩng mặt nhìn thiên sắc:



– Kỳ thực, những chuyện ác mà các ngươi đã làm có lưu lại một trăm cánh tay cũng còn chưa đủ.