Sát Sở

Chương 13 : Người không có lông mày

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Nhưng so sánh với nữ nhân này, tất cả hoa đều trở nên ảm đạm thất sắc.



Nữ nhân này đẹp tựa một đóa mai khôi.



Ôn nhu như màn đêm.



Hoa phải có ánh mặt trời hoặc ánh đèn mới nở rộ khoe sắc tranh hương, còn nữ nhân này, dù trong ánh sáng mập mờ huyền ảo của mặt trăng cũng vẫn đẹp đến du hồn nhập cốt.



Nhan Tịch nhìn nàng, cũng không khỏi động lòng.



Mới nhìn thì nàng ta không phải thập toàn thập mỹ, khung xương có vẻ hơi lớn một chút, lưỡng quyền (gò má) dường như hơi dày một chút, khi cười miệng có vẻ hơi rộng một chút, nhãn thần của nàng có chút gì đó ... nhưng nhìn kỹ hơn một chút, nàng rõ ràng là một nữ nhân giống nữ nhân hơn bất kỳ nữ nhân nào.



Đặc biệt là bờ môi.



Đỏ và mọng.



Giống như hoa trên núi của tháng năm. Sơn hỏa của tháng mười. Trái tim của người yêu. Máu của tình nhân. Một màu đỏ kinh tâm động phách mà nhu diễm đến nhập cốt.



Nữ nhân đó cười, bờ môi tuyệt đẹp tạo thành một hình cung tuyệt mỹ, giọng nói nàng nhẹ tựa đang than thở:



– Trên tay ngươi là thương sao? Không phải hoa à? Rõ ràng là hoa, tại sao lại nói là thương vậy?



Hồng Tam Nhiệt tức giận gầm lên.



Y nhảy chồm lên, bổ người lao về phía nữ nhân kia, tay đánh ra một quyền.



Với thanh thế của quyền này dù cho trước mặt là một con voi lớn, cũng sẽ bị y một quyền đánh gục, nếu trước mặt là một tảng đá lớn, cũng sẽ bị y một quyền đánh nát.



Nữ nhân đó chẳng hề tránh né. Ngược lại, còn ưỡn ngực lên, nhắm nghiền hai mắt, cặp môi anh đào mím nhẹ, chìa bộ ngực đồ sộ ra phía trước:



– Ngươi thích ăn hiếp nữ nhân như vậy thì cứ đánh đi! Cứ đánh đi!



Thông thường, khi một nữ nhân có biểu tình như vậy hay khiến người ta cảm thấy thân thiết, chứ không phải là sợ hãi hay đau đớn.



Huống hồ đây lại là một nữ nhân diễm tuyệt vô song, ai nỡ nhẫn tâm đánh nàng?



Đừng nói là đánh, dù chỉ khẽ chạm vào thôi cũng đã sợ làm cánh hoa rơi ra rồi.



Hồng Tam Nhiệt là nam nhân.



Hơn nữa còn là một trang hảo hán.



Hảo hán không đánh nữ nhân.



Quyền đầu của Hồng Tam Nhiệt lập tức dừng lại.



Quyền thế của y bạo liệt vô cùng, chỉ có thể phát mà không dễ thu lại. Lần thu thế đột ngột này khiến ngực Hồng Tam Nhiệt bị chấn động, giống như vừa tự đánh một quyền vào đó vậy.



Chính vào sát na đó, chỉ nghe Nhan Tịch hô lớn:



– Cẩn thận!



Hồng Tam Nhiệt vội quay người lại.



Chỉ thấy một mũi tên lớn đang phản chiếu ánh trăng lao mạnh về phía y.



Đó đương nhiên không phải tên.



Mà là người.



Tốc độ người này quá nhanh, nhanh đến nỗi y phục phản chiếu ánh trăng, tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt bao quanh người.



Hồng Tam Nhiệt giờ mới hiểu tại sao Giản Tấn có ngoại hiệu Báo Tử.



Nếu như nói Báo Tử công kích nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, vậy thì đã hoàn toàn sai lầm.



Bởi vì khi Báo Tử Giản Tấn công kích, đối phương đừng nói là bưng tai, mà ngay cả chớp mắt cũng không kịp nữa.



Bất quá, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện của Hồng Tam Nhiệt vẫn kịp thời ngưng tụ, Hổ Quyền Long Trác cũng lập tức phát ra.



Nguyên lai, trong võ lâm vốn chỉ có Hổ Trảo, chứ không có Hổ Quyền, Hồng Tam Nhiệt đã sáng tạo theo một đường lối mới, đem Thiếu Lâm Thần Quyền và Hổ Trảo hợp nhất thành một. Cũng như vậy, y đã đem Long Trảo và Hạc Trác hợp lại sử dụng, gọi là Long Trác.



Bốn loại quyền pháp này hỗn hợp sử dụng cũng chính là đem tinh hoa của bốn loại quyền pháp hòa trộn vào nhau. Chẳng những tuyệt đối có hiệu quả, mà còn có thể tăng gia uy lực của bốn loại quyền pháp lên bốn lần, thêm vào đó là Hồng Tam Nhiệt có thiên sinh thần lực, thần dũng vô song. Cũng nhờ có thứ công phu Hổ Quyền Long Trác này mà Hồng Tam Nhiệt trở thành đệ nhất dũng sĩ của Lan Đình Trì Gia.
“Chi bằng mời tôn giá đến Tiểu Bích Hồ một chuyến”.



– Ta vừa đến Lạc Dương, ngươi đã muốn ta phải bội phản Diệu Thủ Đường?



Đoạn Mi Thạch có chút do dự.



Giản Tấn một mặt bước xuống bậc cấp, một mặt nói:



– Lẽ nào các hạ định chờ đến lúc gia nhập Diệu Thủ Đường rồi thì mới bội phản họ?



Đoạn Mi Thạch hỏi ngược lại:



– Làm sao ta tin được ngươi?



Giản Tấn tiếp tục bước xuống thạch cấp:



– Dù có tin lầm ta đi nữa, đối với các hạ cũng đâu có tổn thất gì?



Đoạn Mi Thạch hỏi:



– Nhưng ... nếu như ta vừa vào Tiểu Bích Hồ, các ngươi đã vây công truy sát, lúc đó không phải ta đã tự đi vào con đường chết hay sao?



Giản Tấn dừng lại cách y bảy bước:



– Các hạ không ngại thì xin hãy tin ta một lần.



Nhan Tịch không nhịn được lên tiếng:



– Đến Lan Đình Trì Gia, chúng ta cũng sẽ trọng dụng các hạ như vậy.



Đoạn Mi Thạch không thèm quay đầu:



– Trì gia các người không có tiền tài, cũng chẳng có nhân tài.



Lưỡng quyền Nhan Tịch ửng hồng vì tức giận:



– Ngươi dám khinh thường Trì gia chúng ta?



Đoạn Mi Thạch chậm rãi đáp:



– Trong mắt ta căn bản không có Lan Đình Trì Gia.



Y lại lạnh lùng nói tiếp:



– Trong thành Lạc Dương, chỉ có Diệu Thủ Đường Hồi Gia và Tiểu Bích Hồ Du Gia.



Nhan Tịch chỉ thấy Trì gia bị khinh thường, vô luận thế nào nàng cũng phải đem thân ra bảo hộ. Đoạn liền phẫn nộ nói:



– Mắt chó nhìn người thấp.



Đoạn Mi Thạch đột nhiên cười lớn.



Khi y cười, trên mặt liền ẩn hiện một đôi lông mày.



Chính vào sát na đó, đột nhiên y bổ người về phía Nhan Tịch.



Ngọn xoa trong tay y, đâm thẳng vào mặt Nhan Tịch, phảng phất như muốn hủy khuôn mặt hoa nhường nguỵêt thẹn này đi mới vừa ý vậy.



Giản Tấn cả kinh, vội phi thân lao tới giữa hai người, vung tay ngăn cản:



– Có gì từ từ nói, chớ vội động thủ ...



Y mới nói được mấy chữ, liền biết ngay bản thân đã lầm.



Lầm một cách triệt để.



Y đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.



Bởi vì y lập tức phát hiện, mục tiêu của Đoạn Mi Thạch căn bản không phải Nhan Tịch.



Mà là chính y!